TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 662

Chương 662: Âm thầm hành động!

Cổ Bất Thiêm vất tàn thuốc, vươn vai, nói: “Đi thôi, bây giờ dắt các người đi!”

Khương Học Bác nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, anh Cổ này làm việc đúng là nhanh gọn!

Từ Phân và Khương Thần cũng nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ mọi chuyện có lẽ sắp xong rồi.

Nhưng có một sự thay đổi bất ngờ, Cổ Bất Thiêm hất tay, một đám người xông tới bao vây gia đình Khương Học Bác, sau đó bắt tất cả bọn họ lại.

Mặt của Khương Học Bác bị người của Cố Bất Thiêm đè xuống đất, bị ép sang một bên, miệng lầm bầm nói: “Chuyện gì thế này, anh gầy, thuộc hạ của anh đang làm gì thế?”

Cố Bất Thiêm cười khẩy: “Chính là bắt ông đấy, nếu như không phải ông đưa mười nghìn, tôi đã chặt một cánh tay của ông gửi cho anh Lôi rồi”.

Khương Thần và Từ Phân chưa từng nhìn thấy thế lực như vậy, bọn họ hoảng sợ chỉ muốn tìm một chỗ để trốn.

Cánh tay của ba người bọn họ bị đám côn đồ nắm đến mức tím bầm.

Cổ Bất Thiêm cười giải thích: “Thật không ngờ rằng, ông Lưu vừa mới giao nhiệm vụ, các người đã tự tìm tới cửa, nếu có trách thì trách các người động vào nhà họ Đàm, nhà họ Đàm cho ông Lưu thời gian một ngày để lấy đầu Tiêu Chính Văn”.

Từ Phân vừa khóc vừa nói: “Chúng tôi thật sự không có quan hệ gì với Tiêu Chính Văn! Khương Vy Nhan đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Khương chúng tôi rồi, các người bắt nhầm người rồi”.

“Bốp!”

Cổ Bất Thiêm tát cho Từ Phân một cái: “Mẹ kiếp, chúng mày cho rằng tao không dám động vào chúng mày à, chúng mày có quan hệ với Tiêu Chính Văn không thì phải do anh Lôi quyết”.

“Hu hu!”

Từ Phân bật khóc thành tiếng, nửa khuôn mặt đỏ bừng, vết tát đỏ như máu đặc biệt dễ thấy.

Từ Phân khóc nói: “Đều tại ông hết, lại cứ đòi đi tìm anh Cổ gì đó, nếu không chúng ta đã không bị bắt rồi. Bây giờ tôi không biết mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai được không”.

“Bốp!”

Cổ Bất Thiêm lại giơ tay lên, tát nốt vào bên mặt còn lại của Từ Phân: “Khóc cái gì mà khóc, không được phép khóc, tao khuyên chúng mày, đừng giở trò trước mặt tao, nếu như để tao biết, tao sẽ chặt tay chân chúng mày, dù sao anh Lôi cũng không nói không thể mang một xác chết hay tàn tật đến gặp anh ấy”.

Từ Phân sợ hãi nín khóc, bà ta cố gắng kìm chế để nước mắt không rơi xuống.

Khương Thần thậm chí còn cuộn tròn thành một quả bóng vì sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo bị ăn đòn.

Cổ Bất Thiêm hất tay, một tên đàn em lập tức chạy tới.

Cố Bất Thiêm nói: “Cậu mau tới hộp đêm Tử Vũ, nói với anh Lôi rằng chúng ta đã bắt được bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn, xem anh ấy có ý gì”.

Đàn em nhanh chóng chạy ra ngoài, thông báo cho người của hộp đêm Tử Vũ.

Trong hộp đêm Tử Vũ.

Phi Tiêu và Lưu Lôi đang uống rượu.

Thuộc hạ của Lưu Lôi, Báo Tử bước tới, nói: “Anh Lôi, anh gầy nói rằng gã đã bắt được bố mẹ vợ của Tiêu Chính Văn, còn có em vợ của hắn, bây giờ đang nhốt ở trong nhà tắm”.

Lưu Lôi vui mừng: “Nhanh vậy, mau đi thôi, trước tiên giao ba người đó cho tôi, tôi chém ra thành trăm mảnh”.

Phi Tiêu giữ Lưu Lôi lại, nói: “Theo tôi thấy, tốt hơn là dùng ba người này để làm mồi nhử dụ Tiêu Chính Văn đến cứu, sau đó chúng ta bắt hết tất cả lại”.

Lưu Lôi nghe thấy vậy liền nói: “Được, dùng cách đó đi, Báo Tử, cậu nghe theo lời cậu Phi Tiêu đây sắp xếp, nhất định phải bắt được tên Tiêu Chính Văn đó cho tôi”.

Báo Tử gật đầu nói: “Vâng, anh Lôi, anh cứ ở Tử Vũ vui vẻ đợi tin tốt đi! Tiêu Chính Văn đó chỉ là một tên lính xuất ngũ, tôi nhất định sẽ lấy đầu hắn về đây cho anh”.

Lưu Lôi vỗ tay, nói: “Không hổ danh là thuộc hạ của Lưu Lôi này, tôi ở Tử Vũ đợi tin tốt của cậu, cậu tuyệt đối đừng làm tôi thất vọng đấy!”

Một tên lính xuất ngũ!

Nếu Tiêu Chính Văn chỉ là một tên lính xuất ngũ nhỏ bé, sợ rằng cả Hoa Quốc này không ai được gọi là quân nhân.

Phi Tiêu lắc đầu, xem ra đám người này vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tiêu Chính Văn.

Phi Tiêu đi tới bên cạnh Dao Găm, nói nhỏ: “Bảo bọn họ đi cọ xát với Tiêu Chính Văn trước, để bọn họ làm bao cát”.

Dao Găm gật đầu nói: “Vâng, tôi sẽ bố trí người của chúng ta bên cạnh bọn họ, chỉ cần Tiêu Chính Văn dám xuất hiện, người của ta nhất định sẽ giết chết hắn”.

Phi Tiêu nhắc nhở: “Không được để mất cơ hội, nếu không cơ hội sẽ không tới nữa đâu, triệu tập tất cả các thích khách có năng lực ở Tu Hà, tối nay nhất định phải tiễn hắn về Tây Thiên”.

Dao Găm nhận lệnh: “Tiêu Chính Văn, hôm nay là ngày chết của mày”.

Một nhóm người vội vàng rời khỏi hộp đêm Tử Vũ, chạy đến nhà tắm của Cổ Bất Thiêm.

Trong một chiếc xe tải bình thường đỗ ở bên cạnh hộp đêm Tử Vũ, có một người đang không ngừng quan sát bên trong.

Nữ cảnh sát này chính là Tống Băng Văn với gương mặt xinh đẹp, khí chất thanh nhã.

Ánh mắt Tống Băng Văn hiện lên những tơ máu, cô ta đã không chợp mắt hai hôm nay rồi.

Bất cứ lúc nào, mọi động tĩnh của hộp đêm Tử Vũ đều nằm trong mắt cô ta.

Tống Băng Văn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm dãy số quen thuộc: “Cảnh sát trưởng Hoàng, tôi là Tống Băng Văn, hộp đêm Tử Vũ xuất hiện động tĩnh lạ, nói không chừng có liên quan đến việc buôn bán chất cấm!”

Cảnh sát trưởng Hoàng lười nhác nói: “Này, chuyện này đừng có nửa đêm nửa hôm gọi điện cho tôi được không, hộp đêm Tử Vũ không có bất kỳ hành vi khả nghi nào, cô đừng lấy những giả định của mình ra nói chuyện, cái chúng tôi cần là chứng cứ, cô hiểu không”.

Tống Băng Văn không hề bỏ cuộc: “Cảnh sát trưởng Hoàng, ông nhất định phải tin tôi, bọn họ nhất định có gì đó mờ ám, nói không chừng tối nay chúng ta có thể một lần tóm gọn hết cái hộp đêm Tử Vũ này”.

“Ư ư…”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng thở dốc.

Tống Băng Văn nghe thấy lập tức đỏ mặt, cả người trông càng thêm quyến rũ mê hồn.

Cảnh sát trưởng Hoàng vội vàng nói: “Nghe đây, không có chứng cứ xác thực, thì đừng có gọi điện cho tôi nữa”.

“Tút tút tút…”

Cảnh sát trưởng Hoàng cúp máy.

Tống Băng Văn lẩm bẩm: “Ông muốn chứng cứ đúng không, vậy tôi sẽ tìm chứng cứ cho ông”.

Tống Băng Văn không nói nhiều, lái chiếc xe van đi theo đám người của hộp đêm Tử Vũ.

Lúc này, biệt thự của Tiêu Chính Văn cũng đã nhận được một bức thu do Dao Găm gửi tới.

Khương Vy Nhan mặc đồ ngủ, xõa tóc, toát lên vẻ xinh đẹp mê người.

Cô xuống lầu cầm một cốc nước ấm, sau đó từ từ uống cạn, liếc mắt thấy trên bàn có một bức thư.

Bên trên không có tên người gửi cũng không có chữ ký.

Khương Vy Nhan mở ra xem, thấy bên trong viết:

“Tiêu Chính Văn, bố mẹ vợ và cả em vợ mày đều đang ở trong tay tao, muốn bọn họ sống thì hãy mau chóng tới nhà tắm nhà họ Cổ trên đường Trường Quang. Nhớ kỹ, chỉ được tới một mình, nếu không, mày sẽ chỉ nhận được xác bọn họ thôi”.

Khương Vy Nhan sốc nặng, bố mẹ bị bắt rồi sao.

Không chút do dự, Khương Vy Nhan mặc quần áo vào, chạy ra khỏi biệt thự!

Đọc truyện chữ Full