TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 674

Chương 674: Đánh ông hai nhà họ Đàm tả tơi

Đàm Bát Diệu lớn tiếng nói: “Hôm nay, tôi chỉ có hai điều kiện, thứ nhất là thả Đàm Tử Thạch và Lưu Lôi; thứ hai, anh đừng nhúng tay vào chuyện giữa nhà họ Đàm chúng tôi với nhà họ Khương và Tiêu Chính Văn. Anh hãy nghĩ cho kĩ đi, nếu anh không đồng ý thì hôm nay tôi sẽ xông thẳng vào Tổng Cục chấp pháp Tu Hà”.

Tay Đàm Bát Diệu cầm ngọc bội, tức giận nhìn Tống Hậu Lượng.

Cuối cùng, nhà họ Cổ vẫn là một ngọn núi lớn mà Tống Hậu Lượng chỉ có thể ngước đầu lên nhìn, đắc tội với nhà họ Cổ sợ là không được yên thân thật.

Tống Hậu Lượng cúi đầu, coi như chấp nhận số phận.

Anh ta nói với cảnh vệ ở bên cạnh: “Dẫn Lưu Lôi và Đàm Tử Thạch ra đây!”

Đàm Bát Diệu nhếch mép nở nụ cười, đứng yên lặng chờ đứa cháu yêu quý.

Chẳng mấy chốc, Đàm Tử Thạch và Lưu Lôi được người của Tổng Cục chấp pháp áp giải ra ngoài cổng.

Lưu Lôi lập tức cười nói với Đàm Bát Diệu: “Ông hai Đàm, cảm ơn anh đã cứu. Chỉ cần anh giúp sức, chẳng mấy chốc tôi sẽ có thể vùng dậy”.

Đàm Bát Diệu cười khẩy: “Hừ, vô dụng, đến một thằng ở rể mà cũng không đánh lại được, tôi cần anh làm gì nữa. Nếu không vì thể diện của nhà họ Đàm, anh tưởng tôi sẽ cứu anh ra sao?”

Lưu Lôi vẫn không chịu thôi: “Ông hai, anh hãy tin tôi đi, tôi biết rõ các mạng lưới quan hệ ở Tu Hà, chắc chắn có thể cống hiến cho nhà họ Đàm ở Tu Hà”.

Đàm Bát Diệu nói: “Tốt nhất anh hãy tự kiểm điểm đi, nhà họ Đàm chúng tôi không có người thất bại, lại càng không cần người thất bại”.

Sắc mặt Lưu Lôi xám xịt, từ một trong bốn ông hoàng của Tu Hà trở thành người bình thường, gã không chịu đựng được điều đó.

Đàm Tử Thạch chạy tới bên cạnh Đàm Bát Diệu, khóc lóc ầm ĩ: “Chú, cuối cùng chú cũng đến rồi, cháu ở đây thực sự là sống cuộc sống không phải của con người. Chú tuyệt đối không được tha cho tên Tiêu Chính Văn kia”.

Đàm Bát Diệu gật đầu đáp: “Cháu yên tâm, chú chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Chú đã cử Trần Kiệt đến nhà họ Khương xử lý hắn rồi, đến lúc đó sẽ lấy đầu hắn làm bóng cho cháu đá”.

Đàm Tử Thạch lập tức có cảm giác được an ủi: “Vâng, đến lúc đó, cháu phải bắt Khương Vy Nhan làm đầy tớ cho cháu, bắt tất cả người nhà họ Khương làm người hầu cho cháu. Cháu phải hành hạ bọn họ, khiến bọn họ sống không bằng chết”.

Vẻ mặt Đàm Tử Thạch đầy tức giận, chửi rủa người nhà họ Khương với giọng nói hằn học.

Đàm Tử Thạch nổi giận với Tống Hậu Lượng: “Cả tổng tư lệnh Tống này nữa, lúc đó oai phong lắm cơ mà! Nói cái gì mà phải cho cháu ăn cơm tù cả đời! Sao nào? Bây giờ không dám vênh váo nữa à?”

Trong lòng Tống Hậu Lượng nổi giận đùng đùng, nhưng không có chỗ để xả, chỉ đành nén chặt xuống lòng mà gặm nhấm.

Đàm Bát Diệu quay đầu lại, nói với Tống Hậu Lượng: “Tổng tư lệnh Tống, anh chăm sóc cháu tôi, nhà họ Đàm chúng tôi khắc ghi trong lòng. Anh hãy trân trọng những ngày tháng này đi nhé!”

Tống Hậu Lượng siết chặt hai nắm tay, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như có tia máu thấm ra.

Tuy nhiên, các cảnh vệ của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà vẫn chưa ai chịu hạ súng trong tay xuống, bọn họ cầm súng trong tay, nhưng hơn cả là đang giữ giới hạn cuối cùng của mình.

Súng của bọn họ chỉ chĩa vào tội phạm, cũng không bao giờ khuất phục trước tội phạm.

Đàm Bát Diệu nhìn đám cảnh vệ trên tường, lớn tiếng nói: “Hạ súng xuống đi”.

Không ai đáp lời, bọn họ vẫn giơ súng lên.

Đàm Bát Diệu giơ ngọc bội trong tay lên, đây là tín vật của nhà họ Cổ: “Tôi nói lần cuối cùng, hạ súng xuống!”

Vẫn không ai đáp lời, bọn họ không muốn phá vỡ niềm tin kiên định của mình.

Đàm Bát Diệu nổi giận, nhằm vào Tống Hậu Lượng: “Tổng tư lệnh Tống, bảo người của anh hạ súng xuống đi, người nhà họ Đàm chúng tôi không phải là tội phạm”.

Tống Hậu Lượng trầm mặc một lúc, vẫy tay nói: “Tất cả thu súng lại!”

Các cảnh vệ đều thu súng lại, đứng nghiêm đợi lệnh.

Đàm Tử Thạch, Lưu Lôi và đám thuộc hạ nhà họ Đàm đều tỏ vẻ đắc thắng.

Đàm Bát Diệu giơ cao ngọc bội của nhà họ Cổ, lớn tiếng nói: “Chúng ta đi!”

Đàm Tử Thạch và Lưu Lôi đi theo sau Đàm Bát Diệu, nhìn Tống Hậu Lượng với vẻ mặt cợt nhả.

Một tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp Tu Hà nhỏ bé mà cũng dám bắt bọn họ, cho mượn một trăm lá gan anh cũng không dám.

“Đi sao? Các người đừng hòng được đi!”

Đúng lúc này, Tiêu Chính Văn bước từ bên ngoài Tổng Cục chấp pháp Tu Hà vào.

Anh bước từng bước tới gần nhà họ Đàm, mang theo khí thế chấn động tất cả.

Đàm Tử Thạch gần như thốt lên: “Hắn chính là Tiêu Chính Văn!”

Vẻ mặt Lưu Lôi sợ hãi: “Chính hắn đã phá hộp đêm Tử Vũ của tôi, ông hai, tuyệt đối đừng tha cho hắn!”

“Không ngờ Trần Kiệt không hạ được cậu”.

Đàm Bát Diệu quay lại, nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn: “Nhưng cho dù là vậy, cậu nghĩ cậu có tư cách gì mà đòi giữ lại chúng tôi, giữ lại ngọc bội này?”

Đàm Bát Diệu cầm ngọc bội trong tay, nhìn Tiêu Chính Văn, vẻ mặt ngông cuồng.

Tiêu Chính Văn nhặt luôn một hòn đá lên, ném về phía Đàm Bát Diệu, trúng ngọc bội nhà họ Cổ trong tay ông ta.

Choang!

Một tiếng động vang lên, ngọc bội vỡ thành mấy mảnh, rơi xuống đất.

“A!”

Đàm Bát Diệu lập tức như bị dao cắt vào tim, cúi người nhặt mảnh vỡ của ngọc bội lên. Ông ta cố gắng ghép lại, nhưng không thể ghép các mảnh vỡ thành một miếng hoàn chỉnh được.

Vỡ rồi, tín vật nhà họ Cổ đưa cho nhà họ Đàm đã vỡ hẳn rồi.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đây là tín vật của nhà họ Đàm và nhà họ Cổ, cứ thế bị Tiêu Chính Văn làm vỡ.

Đàm Bát Diệu đứng thẳng dậy, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, gầm lên với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, mày dám làm vỡ tín vật của nhà họ Cổ, tao phải đánh mày tàn phế, khiến mày sống không bằng chết!”

Tiêu Chính Văn bực bội hừ một tiếng: “Đúng như nguyện vọng của ông, tôi sẽ khiến ông tàn phế”.

Đàm Bát Diệu giậm mạnh chân xuống, một luồng khí thế của quân vương huyền cấp hai sao đột nhiên tỏa ra, nhằm thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Đàm Bát Diệu không dừng lại lâu mà thi triển luôn thân pháp quỷ mị, tấn công Tiêu Chính Văn.

“Toái Thạch Quyền!”

Đàm Bát Diệu siết chặt hai nắm đấm, đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn giơ tay trái lên đỡ, “nuốt trọn” Toái Thạch Quyền của ông ta.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Đàm Bát Diệu, Tiêu Chính Văn giơ tay phải lên, đánh mạnh vào lồng ngực ông ta.

Đàm Bát Diệu xoay ba trăm sáu mươi độ trên không trung mới trụ vững được người.

Nắm đấm của Tiêu Chính Văn mang theo sức mạnh ngầm, sau khi dừng lại, trong người Đàm Bát Diệu cảm thấy nhộn nhạo, phun luôn một ngụm máu tươi ra.

Đàm Bát Diệu lau vết máu trên khóe miệng, lại bắn người ra lao về phía Tiêu Chính Văn.

Đòn này chính là kỹ năng Trần Kiệt đã thi triển – đầu búa.

Nhưng công lực của Đàm Bát Diệu rõ ràng là cao hơn Trần Kiệt nhiều.

Chiêu này được ông ta ra tay mang khí thế mạnh hơn rất nhiều.

Hai chân Tiêu Chính Văn cắm chắc vào trong đất, sau đó hai tay vỗ mạnh vào hai tay của Đàm Bát Diệu.

Chỉ thấy một tiếng rắc vang lên, xương hai bàn tay của Đàm Bát Diệu lập tức vỡ vụn.

“A!”

Đàm Bát Diệu hét lớn, ông ta ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn.

Tiêu Chính Văn đá cho Đàm Bát Diệu một cước rất mạnh, ông ta lăn dưới đất mấy vòng, rồi lăn tới chân Đàm Tử Thạch.

Đọc truyện chữ Full