Chương 681: Lão tướng quân Cổ
Lưu Lôi bị cảnh vệ của Tổng Cục chấp pháp Thượng Hỗ bắt giữ, nhất thời cũng vội vã quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Gia chủ, chuyện này oan cho tôi quá! Tất cả là tại tên Tiêu Chính Văn đó, hắn đã dùng một phát súng bắn nát đầu ông hai. Lúc đó tôi đã muốn xông lên liều chết với Tiêu Chính Văn nhưng không có cách nào, thực tế là yếu không địch nổi mạnh! Không có ông hai, là mất đi người đáng tin cậy, anh em nhà họ Đàm như rắn mất đầu, mới bị Tống Hậu Lượng bắt tất cả cùng một lúc”.
Trong đầu Đàm Lệnh Hồ nghe thấy tên Tiêu Chính Văn, cau mày nói: “Mày nói, Tiêu Chính Văn giết ông hai sao?”
Lưu Lôi gật đầu: “Đúng! Chính là hắn! Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, ông hai đã cứu được cậu chủ Tử Thạch ra ngoài, nhưng Tiêu Chính Văn vừa đến thì thế trận liền thay đổi. Ngay cả ông hai cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, hơn nữa, tên Tống Hậu Lượng đó lại một mực tuân theo mệnh lệnh của Tiêu Chính Văn, căn bản không coi nhà họ Đàm ra gì”.
Đàm Lệnh Hồ siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, chậm rãi chảy máu.
Tiêu Chính Văn, mày với nhà họ Đàm không đội trời chung!
Sau đó, Đàm Lệnh Hồ trừng mắt nhìn Lưu Lôi, nói: “Sao mày còn sống sót trở về?”
Chỉ một ánh mắt khiến Lưu Lôi lạnh toát sống lưng.
Lưu Lôi vội vàng nói: “Thuộc hạ một lòng một dạ với nhà họ Đàm, tuyệt đối không hai lòng. Tôi có thể sống sót trở về đây thực ra là vì muốn đưa thi thể ông hai về cho gia chủ. Ngoài ra, Tiêu Chính Văn cũng bảo tôi mang hai đồ vật về”.
Đàm Lệnh Hồ vẫn cau mày như cũ, nói: “Đem ra đây, tao xem”.
Lưu Lôi lập tức mở chiếc hộp trên xe đẩy ra, đưa các mảnh ngọc bội vỡ của nhà họ Cổ đựng trong túi nhỏ cho Đàm Lệnh Hồ.
Đàm Lệnh Hồ nhận lấy, mở ra nhìn xem, sau đó tức giận nói: “Tiêu Chính Văn quá đáng lắm rồi. Rồi sẽ có ngày tao sẽ đích thân chém hắn làm nghìn mảnh, mới nguôi ngoai được nỗi hận trong lòng”.
Lưu Lôi cẩn trọng lấy ra một món đồ khác mà Tiêu Chính Văn bảo gã đưa cho Đàm Lệnh Hồ, đây là một bộ quần áo.
Bộ quần áo này hơi nặng, hơn nữa điều quan trọng là trên bộ quần áo có rất nhiều hoa văn màu xanh, còn có thêu hình một con rồng vàng.
Đàm Lệnh Hồ vừa mở ra nhìn, không biết rõ lai lịch của bộ quần áo này.
Ông ta đưa bộ quần áo cho đội trưởng đội cảnh vệ, bảo ông ta nhìn xem, cứ như thể ông ta có thể nhìn ra manh mối gì đó.
Chu Nguyên Ngọ đưa tay đón lấy, mở ra xem.
Một lúc sau, Chu Nguyên Ngọ lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không biết lai lịch của bộ quần áo này. Có điều, nhìn vật liệu thì có khả năng là từ trong quân đội, chắc là thuộc sở hữu của ai đó, thuộc hạ cũng không rõ lắm”.
“Trước khi Tiêu Chính Văn ở rể nhà họ Khương, đã từng là lính giải ngũ. Sở hữu một áo chiến bào nhỏ nhoi này chắc cũng không khó khăn gì!”
Lưu Lôi nịnh nọt cười nói: “Hoặc là, đây là thuật che mắt của Tiêu Chính Văn, muốn khiến chúng ta đều phải kiêng dè, không dám tiếp tục ra tay với hắn”.
Đàm Lệnh Hồ trầm tư vài giây, sau đó xua tay sai người đưa Lưu Lôi xuống, giam vào trong nhà giam thẩm vấn kĩ càng.
Lưu Lôi liền kêu gào: “Gia chủ, gia chủ Đàm, tôi thực sự một lòng trung thành! Ông nhất định phải tin tưởng tôi!”
Tiếng kêu oan của Lưu Lôi càng lúc càng xa, dần biến mất trong không khí.
Chu Nguyên Ngọ cung kính nói: “Gia chủ, vậy chúng ta nên đối phó với Tiêu Chính Văn và Tống Hậu Lượng thế nào đây?”
Đàm Lệnh Hồ im lặng rất lâu mới nói: “Xem ra, chúng ta phải đến nhà họ Cổ ở chiến khu Đông Nguyên một chuyến rồi”.
Chu Nguyên Ngọ kinh ngạc nói: “Gia chủ, ý của ông là nhờ nhà họ Cổ giúp đỡ sao?”
Đàm Lệnh Hồ nói: “Chuẩn bị xe, tôi phải lập tức tới nhà họ Cổ một chuyến”.
Đàm Lệnh Hồ nói là làm, ra lệnh cho phụ tá Chu Nguyên Ngọ, hai người sẽ tới nhà họ Cổ ở thành phố Tiên Xuyên.
Chu Nguyên Ngọ lái xe, còn Đàm Lệnh Hồ ngồi phía sau, tỉ mỉ quan sát chiến bào hoa văn rồng xanh.
Chiến chiến bào này rốt cuộc có ẩn ý gì?
Hai người đang trên đường cao tốc, lái xe khoảng bốn năm tiếng mới đến thành phố Tiên Xuyên.
Nhà họ Cổ đã từng là thế gia tướng quân của phân khu chiến khu Đông Nguyên, bất kể là trọng lượng lời kêu gọi trong quân đội hay là danh tiếng khắp tỉnh Giang Nam đều rất mạnh mẽ.
Lão tướng quân nhà họ Cổ đã giải ngũ nhiều năm, tu dưỡng ở thành phố Tiên Xuyên.
Quân đội nhà họ Cổ ngày nay đều do một tay Cổ Thiên Canh nắm quyền, với tư cách là người kế thừa của đại tướng quân Cổ, Cổ Thiên Canh ngày nay trong quân đội vẫn như mặt trời ban trưa, thậm chí còn trở thành thượng tướng ba sao!
Chẳng mấy chốc, hai người họ đã tới cổng lớn nhà họ Cổ.
Đàm Lệnh Hồ chỉnh đốn lại trang phục, đứng nghiêm trước cổng nhà họ Cổ.
Chu Nguyên Ngọ đến gõ cửa, lớn tiếng nói: “Đại tướng quân Cổ, chúng tôi là người nhà họ Đàm tới từ Thượng Hỗ, muốn gặp mặt lão tướng quân”.
Quản gia mở cổng cho Đàm Lệnh Hồ và Chu Nguyên Ngọ, không lâu sau, quản gia cho mời Chu Nguyên Ngọ và Đàm Lệnh Hồ lên tầng hai của nhà họ Cổ.
Quản gia gõ cửa.
“Vào đi”.
Sau cánh cửa truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Quản gia đẩy cửa ra, giơ tay lên, ra hiệu cho Chu Nguyên Ngọ và Đàm Lệnh Hồ tiến vào.
Đàm Lệnh Hồ dẫn đầu, sau đó bước vào trong phòng.
Chu Nguyên Ngọ ôm một chiếc hộp, đi ngay đằng sau.
Đây là một phòng đọc sách mang phong cách cổ xưa, bước vào cửa là có thể thấy một tấm bảng, phía trên có đề chữ “Văn Phòng Tứ Bảo”.
Mắt nhìn xung quanh, có thể thấy từng chiếc bàn được làm bằng gỗ trắc.
Trên chiếc bàn gỗ trắc có đặt một mảnh giấy, có một người lớn tuổi đang ngồi trước bàn, chậm rãi viết chữ.
Đàm Lệnh Hồ bước lên phía trước nói: “Bác Cổ, cháu là Đàm Lệnh Hồ nhà họ Đàm”.
Lão tướng quân Cổ viết một nét chữ cuối cùng, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Sao thế, thằng nhóc nhà họ Đàm, có việc gì cần tôi giúp đỡ sao? Đừng ngại cứ nói thẳng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”.
Đàm Lệnh Hồ hơi cau mày, nhếch mép nói: “Vậy thì cháu phải cảm ơn bác Cổ rồi”.
Lão tướng quân Cổ vuốt râu, ánh mắt toát lên vẻ đắc ý.
Đàm Lệnh Hồ tiến lên nói: “Gần đây ở Tu Hà xảy ra một số chuyện lớn, thế lực ngầm của cháu ở Tu Hà bị một kẻ ở rể tên là Tiêu Chính Văn hạ gục. Hơn nữa con trai của cháu là Đàm Tử Thạch cũng bị Tiêu Chính Văn bắt vào nhà giam. Ác độc hơn là, em trai ruột của cháu là Đàm Bát Diệu cũng bị tên Tiêu Chính Văn bắn chết rồi”.
Đàm Lệnh Hồ khóc lóc kể lể, sắc mặt vô cùng tang thương.
Lão tướng quân Cổ nghe xong liền kinh ngạc, cau mày hỏi: “Tiêu Chính Văn ư? Sao một kẻ ở rể lại có thể có thủ đoạn động trời như vậy?”
Đàm Lệnh Hồ giải thích: “Tên Tiêu Chính Văn này không phải một kẻ ở rể tầm thường, trước đây hắn là một tên lính giải ngũ, hơn nữa, sau lưng hắn có tổng tư lệnh Tổng Cục chấp pháp Tu Hà là Tống Hậu Lượng chống lưng”.
Lão tướng quân Cổ còn đang suy nghĩ, có thể trở thành trụ cột của quân đội, không chỉ phụ thuộc vào vũ lực, mà quan trọng hơn là phải có thế lực khắp nơi và đặc biệt là phải có những mưu kế cực kì thâm sâu.
Đàm Lệnh Hồ thấy lão tướng quân Cổ do dự không quyết định, liền thêm dầu vào lửa.
Ông ta vung tay, Chu Nguyên Ngọ liền đưa chiếc hộp lên.
Đàm Lệnh Hồ đưa mảnh ngọc bội vỡ của nhà họ Cổ đưa cho lão tướng quân Cổ, nói: “Bác Cổ, bác xem cái này đi”.