TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 690

Chương 690: Cậu Bạch…

Tiêu Chính Văn nói: “Tôi bao hết khách sạn Dược Đô này, không ai được vào đây ở cả”.

Ý đồ của anh rất đơn giản, anh muốn đuổi Vương Từ Nghiêu ra khỏi khách sạn Dược Đô.

Vương Từ Nghiêu nghe thấy thế, trong lòng thầm cười khẩy, vẻ mặt châm chọc.

Tên Tiêu Chính Văn này đúng là người từ nơi khác đến, muốn bao trọn cả khách sạn Dược Đô, đây là điều không thể.

Thứ nhất, ngoài hiệp hội Dược Đô, khách sạn Dược Đô là kiến trúc biểu tượng nổi bật nhất ở nơi đây.

Thứ hai, mỗi ngày khách sạn Dược Đô kiếm được hơn chục triệu tệ.

Không ai có nhiều tiền như vậy để bao trọn cả khách sạn này cả.

Cho dù là có thì khách sạn Dược Đô cũng không thể tự hạ thân phận, bị cá nhân hay tập thể nào bao trọn được.

Vương Từ Nghiêu nhếch mép cười, nói mỉa mai: “Tiêu Chính Văn, anh ngông cuồng quá đấy! Còn muốn bao trọn cả khách sạn Dược Đô cơ à? Anh tưởng được tướng quân Đồ Hiêu mời thì anh muốn làm gì cũng được chắc?”

Thực ra, không chỉ mỗi Vương Từ Nghiêu có suy nghĩ như vậy, mà tất cả các nhân viên bảo vệ và cô lễ tân cũng đều nghĩ rằng không ai có thể bao trọn cả khách sạn Dược Đô.

Tiêu Chính Văn nhìn về phía Ôn Bất Lâm.

Ôn Bất Lâm tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Điều này quả thực là không thể, khách sạn Dược Đô là biểu tượng của Dược Đô, nhiều năm nay luôn là lựa chọn đầu tiên của các khách quý và khách du lịch. Nếu bị bao trọn thì tổn thất không thể đong đếm được. Hơn nữa, dạo này lại là thời gian diễn ra buổi đấu giá sản phẩm dược, người giàu các nơi đều mong mỏi được vào ở khách sạn này”.

Ôn Bất Lâm không hề nói dối, khách sạn Dược Đô quả thực không thể được bao trọn.

Tiêu Chính Văn nói: “Nếu tôi đồng ý gánh hết toàn bộ tổn thất của khách sạn Dược Đô thì sao?”

“Ha ha!”

Vương Từ Nghiêu cười mỉa: “Anh tưởng anh là ai, gánh hết toàn bộ tổn thất, anh có biết đây là khoản tiền lớn đến mức nào không? Cho dù cả nhà anh tán gia bại sản thì sợ là cũng không đủ, chắc không phải anh định để tướng quân Đồ Hiêu bồi thường cho anh đấy chứ?”

Nhưng Ôn Bất Lâm lại tỏ vẻ hoài nghi nói: “Cậu chắc chứ? Nếu cộng tất cả lại thì e là phải bồi thường hơn trăm triệu tệ, cậu muốn trả khoản tiền này thật sao?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, trăm triệu cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Cô lễ tân rõ ràng cũng biết ân oán giữa Vương Từ Nghiêu và Tiêu Chính Văn, nhắc nhở anh đầy lý trí: “Anh Tiêu, cho dù bây giờ anh bao trọn khách sạn này, thì anh cũng phải cung cấp phòng cho các khách đã đặt cọc trước”.

Ý của cô lễ tân rất đơn giản, bất kể thế nào thì cũng không thể đá Vương Từ Nghiêu ra khỏi khách sạn Dược Đô được.

Vương Từ Nghiêu nhếch mép cười khẩy, giơ chiếc thẻ phòng trong tay lên khoe khoang: “Tôi nói cho anh biết, tôi đã đặt căn phòng này trước một tuần, đừng nói anh chỉ là đồ giàu xổi, cho dù là Ôn Bất Lâm thì cũng không quyết định được”.

Tuy Ôn Bất Lâm là chủ tịch của khách sạn Dược Đô, nhưng ông ấy cũng chỉ nắm giữ 36% cổ phần, quy tắc của kiểu khách sạn này phải được các cổ đông bàn bạc đưa ra, không ai có thể thay đổi được.

Quy tắc đầu tiên của khách sạn là khách VIP đặt phòng trước sẽ được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất của khách sạn Dược Đô.

Tiêu Chính Văn nhìn về phía Ôn Bất Lâm.

Ôn Bất Lâm gật đầu: “Quả thực là tôi không quyết được!”

“Nếu tôi thu mua tất cả cổ phần của khách sạn Dược Đô thì sao?”

Từng chữ vang lên như sấm rền.

Giọng nói của Tiêu Chính Văn chắc nịch, không vòng vo phức tạp.

“Ha ha ha!”

Vương Từ Nghiêu bật cười: “Dựa vào anh mà đòi thu mua khách sạn Dược Đô sao? Lại còn thu mua toàn bộ cổ phần. Anh có biết cần bao nhiêu tiền không? Cho dù anh là người giàu nhất Tu Hà thì cũng không có nhiều tiền như vậy”.

Ôn Bất Lâm cũng tỏ vẻ không tin, mỗi ngày khách sạn Dược Đô đã thu vào mấy chục triệu tệ, lợi nhuận rất khủng. Hơn nữa, đây là kiến trúc biểu tượng, cho dù có tiền thì cũng không ai mua khách sạn Dược Đô.

Ôn Bất Lâm nhắc nhở: “Cậu Tiêu, tôi chưa từng nghe nói có ai muốn mua khách sạn Dược Đô cả. Không nói đến việc cần một số tiền khổng lồ, mà cho dù có nhiều tiền đến đâu, sợ là cũng không thể thu mua toàn bộ cổ phần trong tay tất cả các cổ đông”.

Tiêu Chính Văn lại gần Ôn Bất Lâm, kéo ông ấy sang một bên, móc một chiếc huân Chương ra.

Ôn Bất Lâm vừa nhìn thấy huân Chương thì sáng mắt lên.

Đây là tín vật của cậu Bạch đầy thần bí, hóa ra cậu Tiêu do đích thân tướng quân Đồ Hiêu mời lại chính là cậu Bạch với tài sản kếch sù.

Ôn Bất Lâm không nhịn được nói: “Cậu chính là Bạch…”

Suỵt!

Tiêu Chính Văn đặt ngón tay trước môi, ra hiệu Ôn Bất Lâm giữ bí mật chuyện này.

Ánh mắt Ôn Bất Lâm đầy cuồng nhiệt, không ngờ lúc còn sống ông ấy lại có thể gặp được cậu Bạch giàu nứt đố đổ vách.

Tiêu Chính Văn ngoái đầu lại, nói: “Không biết bây giờ tôi đã có thể mua được khách sạn Dược Đô chưa?”

Ôn Bất Lâm lập tức gật đầu: “Được chứ, đương nhiên là được. Nếu Bạch… cậu Tiêu muốn, tôi sẽ để cậu tiếp quản khách sạn Dược Đô luôn. Thậm chí, nếu cậu muốn thì tôi cũng có thể nhường luôn vị trí hội trưởng Dược Đô cho cậu”.

Tiêu Chính Văn xua tay đáp: “Vị trí hội trưởng thì không cần đâu, tôi chỉ cần khách sạn Dược Đô thôi”.

Giọng điệu dõng dạc!

Vương Từ Nghiêu đứng lặng tại chỗ như trời trồng, không thể nào, còn chưa đến một phút mà thái độ ông Ôn đã thay đổi một trăm tám mươi độ, nhượng luôn khách sạn Dược Đô mang tính biểu tượng của Dược Đô Giang Trung cho Tiêu Chính Văn.

Thậm chí, ông Ôn còn muốn “nhường ngôi” cho người tài, giao vị trí hội trưởng cho Tiêu Chính Văn.

Chỉ trong một phút, rốt cuộc Tiêu Chính Văn đã có ma lực gì khiến Ôn Bất Lâm nhường vị trí như vậy chứ?

Ôn Bất Lâm cung kính nói: “Được”.

Ngay sau đó, Ôn Bất Lâm tuyên bố tại chỗ: “Tôi xin dùng danh nghĩa chủ tịch khách sạn Dược Đô tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, cậu Tiêu Chính Văn chính là chủ tịch mới của khách sạn Dược Đô”.

Ông ấy vừa dứt lời, xung quanh như bùng nổ.

“Sao cơ? Chủ tịch Ôn từ chức chủ tịch của khách sạn Dược Đô, nhường lại cho một thằng nhãi mới đến Dược Đô được một ngày sao?”

“Chuyện gì thế này? Đây là khách sạn Dược Đô đấy, là kiến trúc biểu tượng nổi bật nhất của Dược Đô”.

“Lẽ nào tên Tiêu Chính Văn này chính là tỷ phú giấu mình trong lời đồn sao? Không ngờ lại vung một số tiền lớn để mua khách sạn Dược Đô”.

Tiêu Chính Văn nói luôn: “Hôm nay, tôi sẽ đặt ra quy định mới cho khách sạn Dược Đô. Bắt đầu từ hôm nay, khách sạn Dược Đô sẽ tước bỏ tư cách VIP của Vương Từ Nghiêu, bất cứ người nào của nhà họ Vương cũng không được vào ở khách sạn Dược Đô”.

“Anh…”

Vương Từ Nghiêu tức đến mức mặt đỏ tía tai: “Rõ ràng là anh nhằm vào tôi, nhằm vào nhà họ Vương chúng tôi. Anh hãy đợi đấy, sẽ có ngày anh phải hối hận, anh tưởng tướng quân Đồ Hiêu sẽ bảo vệ anh sao?”

Tiêu Chính Văn hạ lệnh: “Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”

Mệnh lệnh đầu tiên của chủ tịch mới.

Bảo vệ ở cửa lập tức ùa tới, đuổi Vương Từ Nghiêu ra ngoài.

“Anh… nhất định sẽ phải hối hận!”

Vương Từ Nghiêu đứng ở cửa, tức giận đùng đùng.

Sau đó, Tiêu Chính Văn dẫn Khương Vy Nhan bước vào phòng của khách sạn Dược Đô, chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay, khách sạn Dược Đô chỉ thuộc về hai người Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

Tiêu Chính Văn gọi điện thoại cho Long Nhất, lệnh cho anh ta tìm hiểu tung tích của Đồ Hiêu.

Nếu Vương Từ Nghiêu nói thật, có lẽ Đồ Hiêu dụ anh đến Dược Đô với mục đích không đơn giản.

Đọc truyện chữ Full