Chương 704: Cậu ta là vua Bắc Lương?
Khác với sự ồn ào náo nhiệt của Dược Đô, biệt thự của nhà họ Vương lại dày đặc mây mù, có chút yên tĩnh đến đáng sợ, tựa như đã bị tàn phá.
Việc này cũng khó trách, kể từ khi Đồ Hiêu hoàn toàn biến mất, tư lệnh quân đội Dược Đô do Ôn Bất Lâm đảm nhiệm.
Ôn Bất Lâm là hội trưởng hiệp hội Dược Đô, không gì có thể bảo đảm được rằng liệu ông ấy có lợi dụng chức quyền của mình để đàn áp nhà họ Vương, giúp cho nhà họ Ôn trở thành gia tộc đứng đầu ở Dược Đô hay không.
Hơn nữa, Ôn Bất Lâm đặc biệt không có cảm tình với nhà họ Vương.
Xét về quyền lợi nhất định, nhà họ Ôn và nhà họ Vương cũng được coi là đối thủ cạnh tranh.
Sự sụp đổ của Đồ Hiêu chính là sự đả kích lớn đối với nhà họ Vương.
Dù sao, hậu đài lớn nhất của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, ưu thế và địa vị của nhà họ Vương ở Dược Đô đều đã rơi vào trạng thái xấu.
Gia chủ nhà họ Vương Vương Vĩ và quản gia đang bàn bạc cẩn thận trong đại đường.
Vương Vĩ cẩn thận tính toán thế cục ở Dược Đô, hỏi: “Bây giờ, Dược Đô đang ở thế cục mới nào rồi?”
Giản gia Vương Hỗ Du cúi người khiêm nhường nói: “E rằng đối với nhà họ Vương chúng ta không phải là thế cục tốt, dù sao bây giờ, hiệp hội Dược Đô là doanh nghiệp đầu tàu của Dược Đô, sự sụp đổ của tướng quân Đồ Hiêu, sợ rằng các gia tộc của hiệp hội Dược Đô trước đây bị tướng quân đàn áp đều sẽ đứng lên phản kháng”.
Vương Vĩ lầm bầm: “Có vẻ là như vậy, hơn nữa, nhà họ Vương chúng ta có quan hệ thân thiết nhất với tướng quân Đồ Hiêu, lần này có thể sẽ phải chịu sự đàn áp khốc liệt nhất, thậm chí có thể khiến chúng ta trở thành một gia tộc nhỏ không có tiếng nói gì, đúng không?”
Vương Hỗ Du không trả lời, có thể sự thật chính là như vậy.
Theo nhầm chủ nhân, một con chó hoang hoàn toàn không có quyền kiểm soát vận mệnh của mình.
Đây chính là trạng thái của cuộc đời.
Vương Vĩ ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt u ám.
Khoảnh khắc này, Vương Vĩ như già đi hàng chục tuổi, từ một người đàn ông trung niên trở thành một ông già.
Vương Vĩ trầm giọng nói: “Còn chuyện gì nữa thì nói hết đi!”
Vương Vĩ dường như đã chấp nhận số phận của mình, quả thực là như vậy, trong mắt ông ta, không có việc gì thảm hơn việc Đồ Hiêu sụp đổ cả.
Vương Hỗ Du cúi gằm đầu, định nói lại thôi.
Ông ta sợ rằng khi gia chủ biết chuyện này, bệnh tim của ông ta lại tái phát.
“Nói!”, Vương Vĩ giục.
Ánh mắt Vương Hỗ Du tràn đầy sự quan tâm, nói: “Nếu như gia chủ biết được chuyện này, nhất định không được tức giận đâu đấy, tức giận sẽ làm tổn hại cơ thể!”
Vương Vĩ gật đầu, trầm giọng ừ một tiếng.
Vương Hỗ Du thở dài một hơi, nói: “Hôm qua ở trung tâm triển lãm sản phẩm dược xảy ra một chuyện lớn, thậm chí còn kinh khủng hơn chuyện tướng quân Đồ Hiêu sụp đổ!”
Vương Vĩ đột nhiên có hứng thú: “Hả? Chuyện gì thế?”
Vương Hỗ Du nói thẳng: “Trung tâm triển lãm sản phẩm dược tổ chức cuộc họp báo rất lớn, ngay cả đội danh dự của Thiên Tử cũng tới tham gia, còn mang theo thánh chỉ của Thiên Tử”.
“Thật không thể tin được, Thiên Tử lại quan tâm đến Dược Đô của Giang Trung như vậy”, Vương Vĩ cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Hỗ Du nuốt nước bọt, nói: “Thiên Tử đích thân phế tước hiệu của tướng quân Đồ Hiêu, lập Ôn Bất Lâm lên làm tướng quân mới, hơn nữa, theo nguồn tin đáng tin cậy, lần này Thiên Tử ban sắc lệnh tới Dược Đô là vì vua Bắc Lương”.
Vua Bắc Lương?
Hóa ra lại là long soái đầu tiên của Hoa Quốc, vua Bắc Lương!
Vương Vĩ trợn trừng hai mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vương Hỗ Du nhìn bộ dạng kinh ngạc của Vương Vĩ, tiếp tục nói: “Hơn nữa, vị vua Bắc Lương dưới một người trên vạn người lúc này cũng đang ở Dược Đô”.
“Gì cơ?”, đầu óc Vương Vĩ quay cuồng.
Hoàn toàn không có tin tức gì cho biết vua Bắc Lương đã tới Dược Đô.
Lẽ nào, vua Bắc Lương ẩn mình ở một nơi nào đó trong Dược Đô, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của toàn bộ gia tộc doanh nghiệp ở Dược Đô.
Vương Vĩ vẫn đang cố lục lại trong trí nhớ, vị vua Bắc Lương này rốt cuộc là ai?
Ôn Bất Lâm này từ chức hội trưởng một bước lên tiên, trở thành tư lệnh của quân đội Dược Đô, lẽ nào được hưởng ân huệ của vua Bắc Lương sao?
Nghĩ đến đây, Vương Vĩ lập tức nghĩ tới một người – Tiêu Chính Văn.
Người khi vừa tới Dược Đô đã mua được khách sạn Dược Đô, người vừa tới Dược Đô đã được tướng quân Đồ Hiêu đặc biệt quan tâm, người vừa tới Dược Đô đã được Ôn Bất Lâm hết lòng cung phụng.
“Lẽ nào là Tiêu Chính Văn?”, Vương Vĩ buột miệng hỏi.
Trong ánh mắt chờ mong của Vương Vĩ, Vương Hỗ Du gật đầu một cách nặng nề.
Đúng vậy, chính là Tiêu Chính Văn.
Vương Vĩ nhìn Vương Hỗ Du, trong mắt hiện ra sự sợ hãi và chua xót.
“Xong rồi, lần này xong thật rồi”.
Vương Vĩ vẻ mặt vô hồn: “Tiêu Chính Văn vừa tới Dược Đô đã bị Vương Từ Nghiêu chọc giận rồi, nếu như Tiêu Chính Văn biết nhà họ Vương chúng ta có quan hệ với Đồ Hiêu, nói không chừng sẽ nhổ sạch gốc rễ nhà chúng ta lên, nhà họ Vương chúng ta hoàn toàn không còn cơ hội trở mình nữa rồi”.
Đắc tội với Ôn Bất Lâm, vẫn còn một tia hi vọng.
Nhưng đắc tội với vua Bắc Lương thì có mấy cái mạng cũng vô dụng.
Vương Hỗ Du lập tức quỳ xuống, thành khẩn nói: “Không đâu, lão gia cát nhân thiên tướng, lần này nhất định sẽ biến xấu thành tốt”.
Vương Vĩ cười lạnh, ông ta biết rằng Vương Hỗ Du chỉ là đang an ủi mình mà thôi.
À!
Vương Vĩ dường như nghĩ ra điều gì đó, lập tức nhảy ra khỏi ghế, nói: “Không phải nói anh Bạch cũng đã tới Dược Đô sao? Nếu như có thể nhận được sự hỗ trợ của anh Bạch, biết đâu chúng ta sẽ có được một cơ hội sống, ông nghĩ thế nào?”
Vương Hỗ Du nhìn thấy ánh mắt như vớ được phao cứu sinh của Vương Vĩ, khoảnh khắc đó ông ta không nỡ phá vỡ tâm trạng tốt của Vương Vĩ.
“Ha ha!”
Vương Vĩ bật cười, đứng dậy, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, mừng rỡ đến rơi nước mắt.
Bộ dạng lúc này như điên, như ngố, như dở hơi!
Sau khi trầm mặc một lúc sau, cuối cùng Vương Hỗ Du cũng quyết định nói chân tướng sự việc cho Vương Vĩ biết: “Gia chủ, thật ra…”
Vương Vĩ quay đầu lại nhìn, sắc mặt tái nhợt.
“Haiz!”, Vương Hỗ Du thở dài, nói: “Thật ra, anh Bạch với khối tài sản kếch xù cũng chính là Tiêu Chính Văn!”
Uỳnh uỳnh!
Một tiếng sét đánh từ trên trời xuống, bao phủ cả người của của Vương Vĩ.
Vương Vĩ ngã phịch xuống đất, tụt hết cả cảm xúc.
Vương Hỗ Du chạy tới, nhìn thấy trên đầu Vương Vĩ đã có thêm nhiều cọng tóc bạc.
Vui quá thành ra bi thương, nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời này chính là cho bạn một tia hi vọng không thể thực hiện được, khiến bạn không ngừng đấu tranh để cố gắng thực hiện tia hy vọng đó, nhưng hy vọng càng nhiều thì thất bại càng nhiều.
Vương Hỗ Du đỡ Vương Vĩ dậy, nói: “Gia chủ, ông nhất định phải lấy lại tinh thần, dù sao lão gia vẫn còn có các phu nhân, còn có cả cái nhà họ Vương này, mọi người đều rất cần ông mà…”
Vương Vĩ nhờ Vương Hỗ Du đỡ đứng dậy, ông ta lau khóe mắt, ông ta nghi ngờ rằng có hạt cát bay vào trong mắt, vì vậy khiến ông ta đau xót như vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, Vương Vĩ ra lệnh.
Chạy trốn, không màng tất cả, chạy trốn khỏi đây.
Bây giờ vua Bắc Lương muốn tìm ra quan hệ khăng khít của nhà họ Vương với Đồ Hiêu chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.