TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 712

Chương 712: Khương Thái Xương chết bất đắc kỳ tử

Khương Văn Kỳ đã hoàn toàn bị ánh mắt uy nghiêm khủng bố của Tiêu Chính Văn doạ sợ, lắp bắp nói: “Mày… mày muốn giải quyết cái gì? Tao là bác của mày! Đây là công ty của nhà họ Khương! Bọn tao… bọn tao chỉ tuỳ việc mà xét, nếu mày lạm dụng vũ lực thì tao sẽ tố cáo mày! Khiến mày ăn cơm tù cả đời đấy!”

“Đúng, đúng! Tiêu Chính Văn, anh không được làm bừa! Nhà chúng tôi cũng có người chống lưng đấy!”

Khương Mỹ Nghiên cũng sợ khiếp vía, ban nãy cô ta ra tay với Khương Vy Nhan không hề nhẹ!

Nếu như Tiêu Chính Văn tính sổ thì bản thân cô ta chắc chắn chạy không thoát!

Thế nhưng!

Đối diện với những lời này, Tiêu Chính Văn lại chẳng hề run sợ, anh cười khẩy nói: “Tôi muốn giết một người, trước nay chưa có ai dám ngăn cản! Dù có lạm dụng vũ lực thì để đối phó với loại tiểu nhân như mấy người cũng là đáng tội!”

“Sỉ nhục vợ của vua Bắc Lương chính là tội chết!”

“Bây giờ mấy người nên nghĩ xem làm sao để xin vợ tôi tha thứ cho mới đúng!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn mạnh mẽ tiến lên trước, tóm lấy cổ áo của Khương Văn Kỳ, nhấc bổng cả người ông ta lên!

Khoảnh khắc đó, hai chân Khương Văn Kỳ rời khỏi mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, căn bản không thể thở nổi!

Ông ta liều mạng vùng vẫy, không ngừng đánh vào cánh tay của Tiêu Chính Văn, nhưng cũng chỉ vô ích!

“Mày… mày không được làm bậy… mày dám công khai giết người thì chỉ có tội chết!”, Khương Văn Kỳ khó khăn thốt ra một câu!

Một giây sau!

Tiêu Chính Văn vung tay ném Khương Văn Kỳ đi, rầm một tiếng, đụng vỡ màn hình điện tử cỡ lớn sau lưng, sau đó lăn trên mặt đất, đau đớn kêu gào!

“Ai nói tôi muốn giết ông? Tôi phải trả lại cho mấy người gấp trăm lần sự sỉ nhục mà Vy Nhan phải chịu đựng ban nãy!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên!

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên sợ tới mức suýt thì ngất xỉu, vội vàng trốn ra sau lưng Khương Thái Xương, run rẩy nói: “Ông nội, cứu cháu, cứu cháu với… Tiêu Chính Văn điên rồi, anh ta phát điên rồi…”

Khương Thái Xương ngồi trên ghế, mặc dù trong lòng cũng sợ hãi nhưng ngoài mặt thì tỏ ra cứng rắn, còn phẫn nộ quát mắng: “Tiêu Chính Văn!

Cậu muốn làm gì? Đây là công ty nhà họ Khương, không phải nơi mà cậu có thể làm xằng làm bậy! Tôi không cần biết cậu có phải là chủ soái Bắc Lương hay không, đây là chuyện của nhà họ Khương chúng tôi, cậu không được phép tuỳ tiện nhúng tay vào!”

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Lão gia, ông nói đây là chuyện của nhà họ Khương sao? Vậy tôi hỏi ông, Vy Nhan cũng được coi là người nhà họ Khương hay sao? Trong mắt mấy người, đã có ngày nào mấy người coi cô ấy là người nhà họ Khương, là người thân của mình hay chưa?” Khương Thái Xương trầm mặc, do dự một lát mới mở miệng nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì…”

“Ha ha”, một tiếng cười lạnh lùng vang lên!

Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Ông không biết tôi đang nói cái gì, vậy tôi trả lời thay mấy người là được rồi. Không hề! Trước nay chưa hề! Trong mắt loại người chỉ giỏi lừa gạt, đấu đá lẫn nhau như mấy người, không có người thân ruột thịt. Vy Nhan chỉ là sự phiền toái, sỉ nhục và công cụ trục lợi của mấy người mà thôi!”

“Công ty Na Na phát triển tốt thì mấy người lại bắt đầu nhòm ngó đến công ty Na Na có đúng hay không?”

“Vậy thì tôi nói cho mấy người biết, đó là công ty do tôi và Vy Nhan sáng lập! Không một ai trong nhà họ Khương có tư cách đến chiếm đoạt!

Ngoài ra, kể từ ngày hôm nay, các mối hợp tác của công ty Na Na và công ty nhà họ Khương hoàn toàn chấm dứt!”

Nghe thấy lời này, Khương Thái Xương sốt ruột, đứng bật dậy từ trên ghế, cau mày trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, run rẩy giơ tay lên rồi nói: “Cậu, sao cậu có thể…” Nhưng! Vẫn còn chưa kịp nói hết câu, Khương Thái Xương đột nhiên ho ra máu, sau đó trợn trừng mắt, ôm lấy ngực trái ngồi phịch lên ghế!

“Ông nội! Ông nội, ông làm sao vậy? Ông đừng dọa cháu”.

Khương Mỹ Nghiên phản ứng lại đầu tiên, vội vàng lay cánh tay của Khương Thái Xương.

Khương Văn Kỳ đang ngã trên mặt đất lúc này cũng phát điên xông đến, quỳ trước mặt Khương Thái Xương, gào lên: “Bố, bố làm sao thế này? Bố!” Tiếp đó, ông ta giơ tay lên, run rẩy đưa lên ngang mũi lão. Chết rồi! Chết bất đắc kỳ tử!

Thật sự chết rồi!

Một giây sau, Khương Văn Kỳ quay đầu lại, chỉ vào Tiêu Chính Văn, phẫn nộ gào lên: “Tiêu Chính Văn! Là mày làm cho bố tao tức chết!” Soạt! Mọi người trở lên náo động!

Những lãnh đạo cấp cao khác của công ty và họ hàng nhà họ Khương cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạ!

cLão gia chết rồi sao?

Bị Tiêu Chính Văn làm cho tức chết?

Đột ngột như vậy à?

Khoảnh khắc đó, ba người nhà Khương Học Bác, bao gồm cả Khương Vy Nhan đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi cũng sững sờ!

Khương Thái Xương nôn ra máu, chết rồi sao?

Tiêu Chính Văn cũng cau mày nhìn Khương Thái Xương đang ngã ngồi trên ghế, vội vàng tiến lên trước cầm lấy cổ tay lão, phát hiện lão ta thật sự không còn mạch đập!

“Cút ra! Mày còn muốn làm dơ thi thể của bố tao hay sao?”

Khương Văn Kỳ đẩy mạnh Tiêu Chính Văn ra, phẫn nộ gào lên: “Tiêu Chính Văn! Nhà họ Khương tao không đội trời chung với mày! Hôm nay mày làm bố tao tức chết, chuyện này nhà họ Khương nhất định sẽ tìm mày tính sổ!”

Tiêu Chính Văn cau mày, sự việc đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, anh cũng không tiện tiếp tục chất vấn!

Khương Vy Nhan run rẩy bước lại, nhìn Khương Thái Xương đã chết bất đắc kỳ tử, lại nhìn sang Tiêu Chính Văn, phát hiện ra anh khẽ lắc đầu với cô, cô đã hiểu ra rồi.

Khoảnh khắc đó, lòng Khương Vy Nhan vô cùng đau đớn!

Dù sao cũng là ông nội của cô, lúc này lại đột ngột mất đi, là cháu gái, nói không đau lòng là giả!

Lúc này, tất cả mọi chuyện trước đây dường như đều không còn quan trọng nữa.

Khương Vy Nhan khẽ quỳ xuống trước thi thể của Khương Thái Xương, trầm mặc dập đầu ba cái, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Sau đó, cô đứng dậy, dựa vào vai Tiêu Chính Văn, nói với vẻ mệt mỏi: “Tiêu Chính Văn, chúng ta trở về thôi”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, đỡ lấy Khương Vy Nhan chuẩn bị rời đi.

Khương Văn Kỳ đột nhiên nổi điên, chỉ vào lưng của Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn rồi gào mồm lên: “Khương Vy Nhan, mày là tội đồ của nhà họ Khương! Từ giờ mày không còn là người nhà họ Khương nữa!”

Khương Vy Nhan rơi nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chính Văn, hít sâu một hơi rồi cất bước rời đi.

Còn ba người nhà Khương Học Bác vẫn còn chưa kịp dập đầu lạy Khương Thái Xương thì đã bị Khương Văn Kỳ đuổi khỏi công ty!

Ngẫm nghĩ một lát, Khương Học Bác cũng dẫn Từ Phân và Khương Thần trở về biệt thự.

Ngày hôm sau.

Nhà họ Khương tổ chức lễ tang rất lớn.

Đồng thời nhà họ Khương cũng công bố ra bên ngoài rằng Khương Thái Xương bị Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn làm cho tức chết!

Cộng thêm sự “năng nổ” của một số anh hùng bàn phím phía sau, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng!

Hơn nữa, nhà họ Khương còn cấm mấy người Khương Vy Nhan tới tham dự lễ tang Khương Thái Xương!

Bên ngoài biệt viện nhà họ Khương, Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn mặc vest màu đen, mang kính râm, đứng bên cạnh chiếc xe Mercedes màu đen, từ xa nhìn lại phía cổng chính nhà họ Khương đang treo câu đối phúng điếu và đèn lồng trắng.

Một lúc sau, Khương Vy Nhan lên tiếng: “Chồng à, nhà họ Khương không có gì đáng để em lưu luyến, Tu Hà cũng thế, em muốn rời khỏi nơi này, đến Dược Đô, bắt đầu lại cuộc sống mới”.

Tiêu Chính Văn nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, hỏi: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”

Khương Vy Nhan hít sâu một hơi, không thể nhìn rõ ánh mắt của cô dưới lớp kính râm, nặng nề gật đầu nói: “Ừ, em nghĩ kỹ rồi, rời khỏi Tu Hà thôi”. “Được! Chỉ cần em muốn làm thì anh đều ủng hộ!”

Tiêu Chính Văn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, nói: “Vậy chúng ta đến Dược Đô, bắt đầu cuộc sống mới. Từ giờ trở đi, tất cả mọi chuyện ở đây đều không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta”.

Nói xong, hai người lên xe, rời khỏi biệt viện nhà họ Khương.

Sau khi Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan rời đi không lâu, một chiếc xe dừng lại trước cổng chính biệt viện nhà họ Khương.

Khương Văn Kỳ mặc vest đen nghiêm túc, trước ngực đeo một bông hoa nhỏ màu trắng, vẻ mặt cung kính chạy tới đón tiếp, nói với người vừa mở cửa xe: “Ông Viên, sao ông còn đích thân tới đây vậy?”

Lúc này, cửa xe mở ra, Viên Văn Sinh cũng mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe, chắp tay sau lưng rồi cười nhạt nói: “Tôi tới thắp nén nhang cho bố ông, ngoài ra còn có một số chuyện cần bàn với ông”.

Đọc truyện chữ Full