Chương 732: Chiến khu phía Tây có biến động
Mọi người không ai ngờ được rằng Tiêu Chính Văn sẽ làm như vậy.
Anh lại dám đạp Michael – đại sứ đặc biệt của Mễ Quốc văng ra ngoài.
Michael lập tức ngã nhào, ôm bụng đau đớn rên rỉ vài tiếng, được trợ lý dìu mới đứng lên được.
Sau đó mặt ông ta dần đỏ bừng tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn hét toáng lên: “Cậu… cậu vênh váo quá rồi đấy! Lại dám đánh đại sứ của một nước, tôi phải khởi kiện, phải tấn công Hoa Quốc, tôi muốn cậu lập tức xin lỗi tôi!”
Bây giờ Michael vô cùng tức giận.
Ông ta thân là đại sứ Mễ Quốc, chưa bao giờ bị mất mặt trước bao nhiêu người như vậy.
Vua Bắc Lương này to gan lắm!
Thế mà lại dám đánh cả đại sứ của một nước trước đám đông.
Điều này là phá vỡ nguyên tắc quốc tế.
Thế nhưng.
Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua các đại diện của Hiệp hội cấp cao chín nước trong phòng nói: “Tôi nói rồi, muốn đánh thì tôi sẽ đánh với các người, tốt nhất các người nên mau chóng điều binh đi. Nếu không, đến lúc đó, ba trăm nghìn kỵ binh quân Phá Long của Bắc Lương chắc chắn sẽ giẫm nát biên giới của các người, khiến các người phải quỳ xuống nghênh đón tôi!”
“Rầm!” Chỉ một câu nói thôi mà như vang vọng khắp phòng họp!
Mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Vua Bắc Lương tự tin thái quá rồi.
Lời này đủ để làm chấn động trời đất.
Lúc này trên gương mặt của các đại diện Hiệp hội cấp cao chín nước hiện lên vẻ tức giận, ai nấy cũng chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận chỉ trích và quát mắng.
Cả phòng họp bỗng chốc nổi lên tiếng ồn ào không dứt.
Lúc này người phụ nữ mắt xanh tóc vàng trước đó vội vã chạy vào, sắc mặt cực kỳ hoảng hốt nói với Michael: “Đại sứ Michael, không ổn, xảy ra chuyện lớn rồi. Bốn trăm nghìn quân Tiêu Dao của chiến khu Đông Nguyên hành động rồi, đã bao vây lực lượng năm trăm nghìn quân của ta.
Hơn nữa bên Mễ Quốc gửi đến một tin xấu, bảy nước biên giới đều giơ cung bạt kiếm với Mễ Quốc. Sa Hoàng Đế Quốc cũng điều động lực lượng quân đội, tập kết một đại quân gần tám trăm nghìn binh lính, phía sau là do Từ Kiêu Long – chủ soái chiến khu Đông Nguyên bày binh bố trận. Quốc Chủ ra lệnh cho các ông lập tức trở về”.
Nghe thấy vậy, Michael hoảng hốt nói: “Cái gì? Sao lại như vậy? Sa Hoàng Đế Quốc cũng tham gia vào à? Chết tiệt!”
Tin tức này là tin tức trí mạng với ông ta.
Ông ta khó khăn lắm mới tập hợp các đại diện Hiệp hội cấp cao chín nước lại để đến Hoa Quốc và đe dọa Hoa Quốc cách chức vua Bắc Lương.
Ngay lúc sắp thành công thì tình hình lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Điều này khiến Michael rất tức giận, cũng vô cùng không cam lòng.
Cuối cùng ông ta hung hăng trừng mắt với mấy người Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Vua Bắc Lương, chúng ta sẽ gặp sau! Hừ, chúng ta đi!”
Nói xong, Michael phất tay dẫn mọi người rời đi.
Nhưng một đội binh lính được trang bị vũ khí xông vào.
“Các người làm gì thế? Còn muốn giam giữ đại sứ một nước sao?”
Thấy vậy, sắc mặt Michael trở nên xám xịt, tức giận chất vấn Vương Lận và Diệp Đỉnh Thiên.
Nhưng hai người họ không ai nói gì chỉ nhìn Tiêu Chính Văn, lúc này anh hờ hững xoay người nói với Michael: “Michael, theo luật pháp Hoa Quốc, ông tổ chức gián điệp trên lãnh thổ Hoa Quốc, vi phạm đến luật an toàn quốc gia của Hoa Quốc. Thế nên bây giờ tôi sẽ giam giữ và thẩm vấn ông với tư cách là chủ soái Bắc Lương trong vòng một tháng. Một tháng sau, nếu không có vấn đề gì nữa, tôi sẽ thả ông đi, nếu có vấn đề gì thì thật xin lỗi, cả đời này ông phải ở lại Hoa Quốc rồi”.
“Cái gì? Các người lại dám?”
Michael vừa hãi vừa tức giận gào mồm lên: “Tôi là đại sứ đặc biệt của Mễ Quốc, các người làm vậy là muốn đối địch với Mễ Quốc. Các đội quân tàu sân bay của Mễ Quốc đang ở ngoài vùng biển cách Hoa Quốc mười lăm hải lý đấy. Các người tốt nhất suy nghĩ cho cẩn thận, nếu bắt tôi thì phải trả cái giá đắt”.
Thế nhưng!
Michael vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đi thẳng đến túm lấy cổ áo, xách ông ta lên, ánh mắt lạnh lùng như Tu La nói: “Michael, nơi này là Hoa Quốc, chứ không phải là Mễ Quốc của ông, mấy lời đe dọa của ông chẳng có tác dụng gì cả. Nếu quân đội Mễ Quốc dám làm bậy, dĩ nhiên Hoa Quốc sẽ không ngồi yên chờ chết. Lực lượng cấp tốc của Hoa Quốc vẫn chưa từng thực chiến, nếu Mễ Quốc muốn làm quân đội đầu tiên thì tôi không ngại ra lệnh tiêu diệt hạm đội trên vùng biển ngay đấy”. “Rầm!” Dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên ném Michael sang một bên nói: “Dẫn ông ta đi!”
“Vâng!”
Ngay lập tức vài binh lính lao đến dẫn Michael và người phụ nữ mắt xanh tóc vàng đó ra ngoài.
Lúc này các đại diện tám nước còn lại nhìn nhau, cả người run rẩy.
Không có Michael đồng nghĩa với việc như rắn mất đầu.
Lúc này Tiêu Chính Văn xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ nói: “Tám vị này còn chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi thu xếp người đưa các vị ra khỏi Hoa Quốc, vậy được chứ?”
Tám người này nhìn nhau, sau đó chắp tay nói: “Cảm ơn vua Bắc Lương!”
“Chúng tôi đi đây!”
Không lâu sau, tám người này vội vã rời khỏi khách sạn Quốc Tân, lên máy bay chuyên dụng rời khỏi Hoa Quốc ngay trong ngày, động thời rút hết toàn bộ binh lính của mình về.
Biệt thự của Vương Lận.
Mấy người Vương Lận, Diệp Đỉnh Thiên và Tiêu Chính Văn đang cười nói gì đó.
“Chủ soái Tiêu giỏi thật! Đúng là hậu sinh khả úy, lần này xem như thể hiện uy quyền của Hoa Quốc rồi. Diệp Đỉnh Thiên tôi bái phục!”
Diệp Đỉnh Thiên chắp tay nói với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cũng vội đáp lại: “Chủ soái Diệp quá khen rồi. Nếu không có chủ soái Diệp ở đó làm chủ chống lại áp lực từ phía chín nước thì cũng không được như bây giờ. Chủ soái Diệp là người có công rất lớn với Hoa Quốc”.
Diệp Đỉnh Thiên bật cười thành tiếng nói: “Tôi thích cậu rồi đấy chàng trai”.
Vương Lận cũng cười theo, nói vài câu.
Lúc này một chiếc xe quân đội từ Thiên Tử Các dừng ngay trước cổng biệt thự của Vương Lận.
Hai binh lính mặc quân phục của cấm vệ được quản gia dẫn vào trong, chào Diệp Đỉnh Thiên và Tiêu Chính Văn, sau đó nói: “Chủ soái Tiêu, Thiên Tử mời anh đến Thiên Tử Các một chuyến”.
Nghe vậy Tiêu Chính Văn bèn đứng dậy nói: “Đi thôi”.
Không lâu sau, Tiêu Chính Văn đã ngồi trong xe quân đội để đến Thiên Tử Các. Đến nơi, anh thấy Thiên Tử đang ngồi thưởng thức trà.
“Chào Thiên Tử”, Tiêu Chính Văn kính cẩn chào.
Thiên Tử khẽ cười, vẫy tay chào, sau đó đưa tách trà vừa pha xong cho Tiêu Chính Văn nói: “Uống thử đi”.
Tiêu Chính Văn cũng không khách sáo, tao nhã ngồi xuống rồi bưng tách trà lên nhấp một ngụm nói: “Trà ngon!”
Thiên Tử khẽ cười nói: “Biết tại sao tôi gọi cậu đến đây không?”
Tiêu Chính Văn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Mong Thiên Tử chỉ cho tôi rõ”.
Thiên Tử rút một báo cáo khẩn từ trong ngăn bàn ra, rồi đưa cho Tiêu Chính Văn nói: “Chiến khu phía Tây có biến động, tôi muốn cậu đến chiến khu phía Tây một chuyến”.
Tiêu Chính Văn nhận lấy báo cáo mật đọc lướt qua, sau đó nói: “Quân Tây Mãng, có đội quân rất hùng hậu sao?”
Thiên Tử thở dài nói: “Đúng vậy, đại quân sáu trăm nghìn người của Tây mãng là chiến khu có binh lực nhiều nhất toàn Hoa Quốc. Đây là chiến khu Thiên Tử đời thứ tư để lại lúc ban đầu, với ý định làm ba nước lớn ở biên giới phía Tây sợ hãi. Nhưng bây giờ chủ soái quân Tây Mãng lại kết cấu với ba nước lớn bên ngoài nhằm mưu đồ chiếm đoạt lợi ích. Hơn nữa theo tin tức tình báo được truyền đến, quân Tây Mãng đang ngầm có mưu đồ phản quốc. Khoảng thời gian trước chủ soái của quân Tây Mãng – Thương Mãng đã đạt được chiến lực Long Soái năm sao”.
Nghe nói vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày càng chặt nói: “Quân Tây Mãng rất quan trọng với Hoa Quốc ta, đại quân sáu trăm nghìn người có thể nói là một nửa binh lực Hoa Quốc rồi. Nếu quân Tây Mãng xảy ra biến động gì, e là sẽ làm lung lay căn cơ của Hoa Quốc. Thiên Tử, ông muốn tôi làm quân Tây Mãng kinh sợ hay là làm Thương Mãng sợ hãi?”
Thiên Tử lắc đầu, nhìn Tiêu Chính Văn nói một câu: “Nếu Thương Mãng có ý định phản quốc thì giết không tha. Nếu quân Tây Mãng mục nát rồi thì cậu cứ chấn chỉnh quyết liệt vào, tôi làm hậu thuẫn cho cậu!”