TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 734

Chương 734: Chẳng ra làm sao cả

“Đúng rồi, lát nữa đến chỗ quân khu của tôi dạo vài vòng không?”

Vua Hắc Long thấp giọng nói.

“Tới quân khu của ông? Ông lại bày trò gì nữa đấy?”, Tiêu Chính Văn nhìn ra đối phương có mục đích khác.

Vua Hắc Long ho khan vài tiếng rồi nói: “Chẳng lẽ cậu không xem lịch sao? Tháng sau là tháng thi đấu quân sự quốc tế rồi”.

Trận thi đấu quân sự diễn ra hai năm một lần, trận đấu lần này không phải để thử thách năng lực khoa học kỹ thuật của các nước mà là để thử thách tố chất huấn luyện của các lính đặc chủng.

Bất kì quốc gia nào cũng đều có thể tham gia, Hoa Quốc là một nước lớn, tất nhiên là muốn giành được thứ hạng tốt trong lần thi đấu này, ít nhất thì cũng phải nằm trong hạng ba.

Các quân khu mấy năm trước đều hoàn thành rất tốt, ít nhất thì lính đặc chủng bọn họ vẫn giữ vững vị trí thứ hai và thứ ba.

Mà lần thi đấu lần này đến lượt quân khu Nam Lĩnh của bọn họ tham dự, cho nên áp lực trên người vua Hắc Long bây giờ là rất lớn.

Ông ta vừa nhậm chức chưa được ba năm, mà đã phải lãnh đạo quân Hắc Long tham dự kiểu thi đấu này, nếu thua thì cũng không trách được ông ta.

Nhưng ông ta lại là chủ soái quân khu Nam Lĩnh, không giành được thành tích nào trong trận so tài thì bản thân ông ta nhất định sẽ bị chất vấn.

Cho nên, bây giờ ông ta muốn mời Tiêu Chính Văn tới quân khu của mình để chỉ đạo những lính đặc chủng tham gia cuộc thi lần này.

“… Tôi giống người rảnh rỗi lắm sao?” Tiêu Chính Văn hỏi. Hiện giờ anh chỉ muốn về nhà, sớm ngày gặp lại Khương Vy Nhan và Na Na.

“… Giống, tôi thấy cậu ở Tu Hà giờ rất thoải mái, chắc là cậu cũng rất rảnh rỗi, tôi thậm chí đã gửi báo cáo lên cấp trên của mình để hi vọng có thể mời cậu làm huấn luyện viên cho lính đặc chủng của chúng tôi”.

Vua Hắc Long nói ra mục đích của mình.

“Không rảnh, đừng tìm tôi, cho dù cấp trên có chỉ thị xuống tôi cũng không nhất định sẽ có động tĩnh gì đâu”. Tiêu Chính Văn nhún vai nói. Vua Hắc Long hơi đau đầu, phong cách của Tiêu Chính Văn là nghe điều lệnh chứ không nghe mệnh lệnh, rốt cuộc sao cậu ta có thể làm chủ soái Bắc Lương được vậy.

Thế là ông ta chỉ có thể xuống nước nói: “Vậy thì, không cần cậu phải đích thân ra trận, cậu chỉ cần gặp mặt bọn họ, nói một hai câu cổ vũ khích lệ tinh thần chiến đấu của họ là được”.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lúc, nói: “Vậy được, có điều ông phải đồng ý với tôi một chuyện”.

“Cậu lại muốn gì nữa?”, Vua Hắc Long lập tức cảnh giác.

“Đừng căng thẳng như vậy, không phải chuyện phi pháp gì đâu, tới lúc đó ông sẽ biết thôi”.

Tiêu Chính Văn cười bí hiểm, nhưng lại không nói cho vua Hắc Long biết, ngược lại khiến vua Hắc Long ngứa ngáy, không biết nên đồng ý hay không.

“Cậu đừng làm loạn đấy”, vua Hắc Long chỉ để lại lời cảnh cáo.

“Yên tâm đi, tôi có chừng mực, tuyệt đối không làm loạn”, Tiêu Chính Văn giơ tay ra dấu OK.

Tiêu Chính Văn càng như vậy, thì vua Hắc Long càng bất an.

Ông ta không tin cái gọi là chừng mực của Tiêu Chính Văn, nếu có chừng mực thì anh đã không vì chuyện của Xích Diệm Vương mà gây ra nhiều động tĩnh lớn như vậy.

Nhưng bây giờ ông ta còn đang phải dựa dẫm vào bản lĩnh của Tiêu Chính Văn để cổ vũ đồng đội tham gia trận so tài.

Tiêu Chính Văn cũng nhìn ra vua Hắc Long đang do dự, liền khuyên nhủ: “Ông nghĩ kĩ đi, xem trọng lợi ích quốc gia”.

“Trận thi đấu quân sự liên quan tới bộ mặt của quốc gia, cũng liên quan tới mặt mũi của ông, nếu đồng đội của ông mà bị rớt hạng, thì mặt mũi ông cũng sẽ rất khó coi”.

“Cho nên ông đồng ý với yêu cầu của tôi đi, chỉ cần ông đồng ý thì tôi sẽ lập tức tới quân khu của ông, bảo đảm không tới hai ngày là có thể huấn luyện bọn họ ra dáng những chiến binh thực thụ”.

Tiêu Chính Văn đứng một bên vỗ ngực đảm bảo.

“Vậy được”, Vua Hắc Long rất không bằng lòng, cũng đành đồng ý.

Sau khi thỏa thuận xong, vua Hắc Long liền đưa Tiêu Chính Văn tới chiến khu Long Kinh.

Bởi vì phải tham gia thi đấu, nên những binh lính đặc chủng này đã tới quân khu Long Kinh từ sớm để tiến hành huấn luyện bí mật.

Vua Hắc Long đưa Tiêu Chính Văn tới khu huấn luyện, nhìn thấy có mười binh lính đặc chủng đang huấn luyện trong các phòng riêng lẻ, thực hiện đủ các kiểu loại huấn luyện.

Có người đang tập bắn súng, cầm trong tay cây súng bắn tỉa ngắm chuẩn bia, có người thì đang tập đối kháng, không ngừng tấn công vào bao cát, không ngừng thể hiện kỹ xảo đối kháng của mình.

Tiêu Chính Văn bước tới, nhìn dáng vẻ bọn họ đang luyện tập, âm thầm lắc đầu.

“Cậu thấy thế nào?”, vua Hắc Long hỏi.

“Tôi thấy chẳng ra làm sao cả”, Tiêu Chính Văn nói với giọng điệu rất thất vọng.

Đọc truyện chữ Full