TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 741

Chương 741: Cảnh cáo mạng lưới ám sát

Chẳng mấy chốc, Long Lân đã cử người đến biệt thự, sau đó đưa thi thể của Boke đi.

Tối ngày hôm sau, ông Viên chủ động hẹn Khương Văn Kỳ tới căn biệt thự ở tạm.

Hai người vừa ăn cơm vừa uống rượu, sau khi nói về vài chuyện công ty thì ông Viên mới lên tiếng hỏi: “Nhiệm vụ tôi giao cho ông hoàn thành thế nào rồi?” Khương Văn Kỳ tự tin nói: “Tôi mời được một sát thủ vô cùng đáng tin, cậu ta có kinh nghiệm phong phú, giao cho cậu ta xử lý tuyệt đối không thành vấn đề”. Ông Viên gật đầu nói: “Ông làm việc tôi vẫn thấy yên tâm”.

“Là Boke hai súng xếp hạng bảy mươi hai trên bảng xếp hạng sát thủ, không biết ông Viên có nghe nói đến hay chưa?”, Khương Văn Kỳ cười hỏi.

Ông Viên lại lắc đầu.

Trong mắt ông ta, những sát thủ này đều là thuộc hạ làm thuê cho mình, bản thân chỉ cần cho bọn họ tiền là bọn họ sẽ trở thành súng và kiếm của mình, bán mạng cho mình làm việc cho mình, bản thân không cần phải nhớ tên của bọn họ làm gì.

Khương Văn Kỳ ngượng ngùng bật cười, rồi uống một ly rượu để bớt lúng túng.

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Khương Văn Kỳ đột nhiên vang lên.

Ông ta cúi đầu nhìn thì thấy quản gia của mình gọi tới.

“Ồ! Ông xem này, quản gia của tôi đã gọi điện tới rồi, chắc chắn là có tin tức tốt muốn báo lại cho chúng ta”.

Vì muốn khoe khoang thành tích, sau khi Khương Văn Kỳ nhận điện thoại còn bấm cả loa ngoài.

Chỉ thấy giọng nói hoang mang của quản gia truyền tới từ trong điện thoại: “Không hay rồi, kể từ hôm qua đã không nhận được tin tức gì từ Boke nữa, gọi thế nào cũng không trả lời, có thể là hắn đã cầm tiền chạy luôn rồi”.

“Cái gì? Không thể nào!”

Khương Văn Kỳ không nhịn được mà gào lên.

Sát thủ là người biết giữ chữ tín nhất.

Ông ta đã chuyển cho Boke hai trăm năm mươi nghìn tệ tiền đặt cọc, nhưng không thể ngờ rằng sau khi Boke nhận hai trăm năm mươi nghìn tệ này lại biến mất.

Đối với Khương Văn Kỳ mà nói, tin tức này rõ ràng là sấm sét giữa trời quang, ông Viên đang ăn cơm bên cạnh cũng lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đây chính là sát thủ đáng tin mà ông nói sao? Xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Ông Viên nói với vẻ không vui.

“Ông Viên, ông phải tin tôi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi lập tức sẽ tìm kiếm cho ông một sát thủ đáng tin hơn”.

Khương Văn Kỳ nói rồi lập tức liên hệ cho quản gia của mình.

“Thời cơ có lợi như vậy mà cũng không có cách nào giải quyết được Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, đúng là lũ vô dụng!”

Ông Viên chỉ vào Khương Văn Kỳ rồi quát lớn.

Khương Văn Kỳ cúi gằm mặt, nói: “Vâng vâng vâng, tôi là phế vật, tôi khiến cho ông Viên thất vọng rồi, tôi thật sự đáng chết”.

Khương Văn Kỳ vừa nói vừa tự tát vào mặt hai cái.

“Ông thật sự là đồ vô dụng, bây giờ ông phát lệnh truy sát cho tôi, treo giải thưởng y như vậy cho kẻ nào lấy được mạng của Tiêu Chính Văn, ông có thể làm tốt được hay không?”

Trong mắt ông Viên loé lên một tia sáng nham hiểm.

“Tôi sẽ đi chuẩn bị luôn!”

Khương Văn Kỳ chẳng buồn suy nghĩ, lập tức mở máy tính bắt đầu tiến hành đăng tin.

Lệnh truy sát.

Đó là sát lệnh vô cùng đáng sợ trong bảng xếp hạng sát thủ mạng lưới ngầm, chỉ có giải thưởng đạt tới mười triệu USD thì mới có tư cách phát lệnh truy sát.

Lệnh truy sát này tương đương với một sát lệnh không có chỉ định.

Dù là sát thủ nào cũng có thể nhận lệnh truy sát, chỉ cần sau khi truy sát mục tiêu thành công có chụp ảnh hoặc quay video lại làm minh chứng có liên quan là đã có thể nhận được số tiền thưởng này.

Mặc dù tốn mười triệu USD để giết một kẻ bình thường thật sự quá là lãng phí.

Thế nhưng bản thân đã thất bại một lần, khiến cho ông Viên thất vọng, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không thể thất bại, lệnh truy sát là phương pháp đáng tin cậy nhất!

Sau khi lệnh truy sát được công bố, tất cả sát thủ của mạng lưới ngầm đều trở nên sôi sục.

Mười triệu USD không phải là một con số nhỏ.

Nếu như có thể giành được số tiền này thì có thể không cần làm việc vài năm, chỉ việc hưởng thụ thoả thuê mà thôi.

Gần như cùng một lúc, hàng trăm cao thủ cùng nhìn vào lệnh truy sát, đồng thời lập ra kế hoạch đi tới Hoa Quốc.

Mặc dù số lượng hàng trăm sát thủ thoạt nghe có vẻ rất lớn, thế nhưng bọn họ đều sống tại những nơi khác nhau trên thế giới, đương nhiên không thể kịp đến vào cùng một thời điểm.

Mà số chuyến bay tới Hoa Quốc mỗi ngày nhiều như vậy, căn bản không có cách vào điều tra và thống kê được hết.

Cùng lúc này, lâu lắm Tiêu Chính Văn mới đăng nhập vào trang web của mạng lưới ám sát, tự nhiên cũng chú ý đến lệnh truy sát nhắm vào mình.

“Ồ? Thú vị đấy”.

Tài khoản của Tiêu Chính Văn vừa mới đăng nhập vào thì đã nhìn thấy vô số nhà đầu tư gửi tin nhắn cho anh.

Có người muốn anh ra nước ngoài ám sát quan chức cấp cao, có người muốn anh đi ám sát đối thủ cạnh tranh của họ, còn có người muốn anh đi giải quyết ứng cử viên.

“Có chút tiền như vậy thì rất khó để tôi giúp anh làm việc đấy…”

Tiêu Chính Văn không nhịn được mà lên tiếng ai oán, sau đó trả lời một câu: “Không nhận!”

Chỉ hai câu này thôi cũng đã gây ra một làn sóng lớn trên diễn đàn sát thủ của mạng lưới ngầm.

Bọn họ biết rằng Kim Sắc Long Vương của mạng lưới ám sát đã trở lại rồi!

“Mấy người xem, Kim Sắc Long Vương trả lời tin nhắn của tôi rồi, đây chính là tài khoản của anh ấy!”

“Anh ấy thật sự trở lại rồi sao? Ít nhất đã hai năm rồi tôi không nhìn thấy anh ấy đăng nhập”.

“Số tiền thưởng mà anh ấy giành được đã lên đến hàng tỷ rồi, hơn nữa toàn bộ đều do một mình anh ấy lấy được, anh ấy là một vị vua hoàn toàn xứng đáng!”

Một người nào đó đã đăng lên diễn đàn rằng Tiêu Chính Văn đã trả lời vấn đề của mình, hơn nữa còn vào hôm nay.

Ngay lập tức, tất cả người trên diễn đàn đều trở nên kích động, đồng loạt gửi tin nhắn cho Tiêu Chính Văn, hy vọng Tiêu Chính Văn có thể trả lời bọn họ, dù chỉ là một ký hiệu thôi cũng được.

“Kim Sắc Long Vương, tôi là fans cuồng của anh, tôi đã tự đặt cho mình một biệt hiệu là Tiểu Long Nhân, hy vọng mình có thể hùng mạnh giống như anh”. “Hừ, tôi cảm thấy anh chỉ là rác rưởi, ẩn nấp bao nhiêu năm nay là bởi vì bị người ta truy sát có đúng không? Nếu như tôi có thể gia nhập cái nghề này sớm hơn vài năm thì tuyệt đối sẽ ưu tú hơn anh!”

Trong số đó có người tỏ ra kính nể, cũng có người lại khiêu khích.

Dù là loại người nào thì Tiêu Chính Văn cũng không thèm để ý.

Anh chỉ mở diễn đàn để đăng một bài lên trên đó, ngoài ra còn lập ra một nhóm thảo luận.

Nội dung thảo luận chỉ có một, chính là hành động truy sát theo lệnh truy sát.

“Tôi biết rất nhiều người ở đây đều muốn đoạt lấy tính mạng của mục tiêu này, thế nhưng tôi buộc phải cảnh cáo mấy người rằng đừng thử xâm nhập vào Hoa Quốc, càng đừng thử đến truy sát tôi, nếu không thì Hoa Quốc sẽ trở thành nơi chôn thân của đám lính đánh thuê và sát thủ mấy người!”

Sau khi bài đăng được tung lên trên mạng lưới ám sát, Tiêu Chính Văn lại đăng xuất khỏi máy tính.

Anh không quan tâm tới những chuyện tiếp theo nữa, mà giao lại hết cho Long Lân xử lý.

Sau khi bài đăng này được đưa lên, ba mạng lưới ám sát đều bùng nổ!

“Trời đất! Không hổ là Kim Sắc Long Vương mà tôi sùng bái! Vừa cục cằn vừa đơn giản! Đây mới là nghệ thuật của sát thủ!”

“Hừ! Tôi thấy chẳng qua chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi! Anh ta biến mất mấy năm, nhất định đã bị trọng thương! Tôi phải đến Hoa Quốc truy giết anh ta, trở thành sát thủ số một của bảng xếp hạng sát thủ!”

“Anh muốn chết thì cứ việc đi đi, nhớ là phải livestream đấy nhé”. … Trong nháy mắt, cả mạng lưới ám sát đều biến động bất ngờ.

Mà bên phía này, sắc mặt Khương Văn Kỳ lại vô cùng khó coi.

Ông ta nhìn về phía ông Viên đang uống trà, nói: “Ông Viên, không có bất cứ sát thủ nào dám nhận lệnh truy sát của chúng ta… chuyện này rốt cuộc là sao vậy chứ?”

Ông Viên nghe vậy thì trầm mặc một lúc, thở dài một hơi, nói: “Bỏ đi, thu hồi lệnh truy sát. Xem ra tên Tiêu Chính Văn này còn lớn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta! Thân phận của cậu ta có lẽ không chỉ đơn giản là chủ soái Bắc Lương thôi đâu”.

“Vậy, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Khương Văn Kỳ sốt ruột hỏi.

Ông Viên cau mày, nói: “Không cần vội vàng, nhà họ Viên tôi đang âm mưu bố trí một phi vụ lớn, đủ để khiến cho Tiêu Chính Văn trở thành tội nhân của Hoa Quốc, trở thành đối tượng bị người người chỉ trách!” Cộp! Dứt lời, ông Viên đặt mạnh tách trà trong tay xuống mặt bàn.

Đọc truyện chữ Full