TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 769

Chương 769: Thượng bất chính, hạ tắc loạn

Hôm sau, trên bàn ăn, Khương Vy Nhan nói với Tiêu Chính Văn: “Chính Văn à, Diêu Linh – em họ của em biết chúng ta đến Giang Trung rồi, em ấy đòi đến, nói là muốn theo em học mở công ty. Bây giờ em ấy là nghiên cứu sinh nên muốn chuyển đến trường ở Giang Trung, có thể phiền anh giới thiệu một trường đại học ở Giang Trung không?”

Nhìn bộ dạng trề môi đáng yêu của Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn cười dịu dàng đáp: “Được, không thành vấn đề, lát nữa anh cho người sắp xếp”.

“Vậy cảm ơn chồng nhé”.

Khương Vy Nhan cười nói, áp sát người qua, hôn lên mặt Tiêu Chính Văn một cái.

Sau đó cô đứng dậy, thay giày cao gót, đi thẳng ra khỏi cửa: “Em đến công ty trước đây”.

Tiêu Chính Văn ừ một tiếng, đứng ở cửa nhìn Khương Vy Nhan rời khỏi nhà.

Không bao lâu, Từ Phân và Khương Học Bác cũng tỉnh dậy, bọn họ nói mấy câu với Tiêu Chính Văn rồi cũng đến quán thịt nướng, xử lý chuyện quán bị đập phá hôm trước.

Còn Khương Thần, từ sau khi đến Giang Trung thì rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của cậu ta.

Nghe Từ Phân bảo rằng, tên nhóc này cả ngày lăn lộn cùng với đám con nhà giàu ở Giang Trung, cũng không biết là đang làm gì.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Tiêu Chính Văn đưa Na Na đến nhà trẻ ở Giang Trung, rồi lấy điện thoại ra, gọi điện cho Diêu Linh.

Bên kia điện thoại, Diêu Linh tỏ ra rất kích động, gọi một cách ngọt ngào: “Anh à, sao thế, nhớ em rồi à?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì đau đầu, nói: “Anh là anh rể của em, sau này nói chuyện tránh kiểu mờ ám đó đi. Chị họ của em có nói, em muốn đến Giang Trung học, nghĩ ra được trường nào chưa?”

“Ôi anh rể à, anh chẳng hiểu tình cảm gì hết”.

Diêu Linh càu nhàu một câu.

Bên kia điện thoại, Tiêu Chính Văn nói thẳng: “Em không nói thì anh cúp đây”.

Lần này Diêu Linh cuống hết cả lên, vội nói: “Được rồi được rồi, anh rể, em không chọc anh nữa. Vốn dĩ em muốn học ở trường Đại học sư phạm Giang Trung, nhưng nghe người ta nói, không khí học tập ở đó quá tệ, cho nên bây giờ em muốn đến Đại học Giang Trung, không biết liệu có được không?”

Diêu Linh đưa ra yêu cầu, cũng là có ý đồ riêng.

Bởi vì môi trường của Đại học Giang Trung tốt hơn Đại học sư phạm Giang Trung, hơn nữa nghe nói Đại học Giang Trung này có rất nhiều người giàu.

Diêu Linh cũng muốn tiếp xúc nhiều với những người này, coi như mở rộng mối quan hệ của mình.

“Vậy lát nữa anh đưa em đi hỏi thử nhé, bây giờ em ở đâu?”

Tiêu Chính Văn mang theo ý nghĩ giúp người giúp đến cùng, dự định đưa Diêu Linh cùng đến Đại học Giang Trung.

Diêu Linh vội nói: “Em vừa đến bến xe Giang Trung, anh đến đón em đi”.

“Được, lát nữa anh đến”, Tiêu Chính Văn nói, sau đó cúp máy.

Khoảng nửa tiếng sau, Tiêu Chính Văn đón Diêu Linh ở bến xe.

Hôm nay Diêu Linh ăn mặc vô cùng gợi cảm, hơn nữa lại không mất đi tinh thần phấn chấn của sinh viên.

Đầm đen hở lưng, phối với giày cao gót màu đỏ, đội mũ che nắng và kính râm, nếu không để ý còn cho rằng là ngôi sao nổi tiếng nào đó.

“Anh rể, em đây”.

Sau khi Diêu Linh nhìn thấy Tiêu Chính Văn liền chạy nhào tới, ôm lấy Tiêu Chính Văn, mặt tươi cười rạng rỡ.

Mặt Tiêu Chính Văn cứng đờ, hai tay bỏ trong túi quần, vội ra hiệu cô ta buông ra: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.

Diêu Linh nhún vai, chui vào xe của Tiêu Chính Văn.

“Anh rể này, sao anh lái chiếc xe bình thường thế…”

Lên xe Diêu Linh bĩu môi, dường như rất không thích chiếc xe mấy trăm nghìn tệ này.

Tiêu Chính Văn trả lời một câu: “Mượn của người ta đấy”.

Nói xong anh khởi động xe, hai người chạy thẳng đến Đại học Giang Trung.

Trước đó anh đã bảo người hẹn trước với hiệu trưởng Đại học Giang Trung, hy vọng có thể nói chuyện với hiệu trưởng.

Đây là trường đại học đạt chuẩn quốc gia, cũng là trường có môi trường tốt nhất địa phương.

Không chỉ là có danh tiếng, mà lực lượng giảng viên cũng rất nổi danh.

Đến trường đại học, ngôi trường rộng lớn cùng với trật tự nghiêm cẩn, có thể nhìn ra ở đây quả thật có không khí học tập cực tốt.

Tiêu Chính Văn lái xe thẳng đến chỗ tòa dạy học của trường, sau đó đến chỗ giáo vụ.

Một vị giáo viên gặp mặt Tiêu Chính Văn.

“Anh Tiêu, bây giờ hiệu trưởng đang họp, có lẽ anh phải đợi một chút”.

Giáo viên đó cười nói.

“Không sao, tôi ngồi đây đợi”.

Mặc dù Tiêu Chính Văn giữ nụ cười, nhưng lúc ngồi xuống, ánh mắt đã lóe lên chút bất mãn.

Trước đó anh đã hẹn trước với hiệu trưởng gặp nhau vào giờ này, thế nhưng hiệu trưởng lại cho anh leo cây.

Như vậy có thể thấy, hiệu trưởng không để tâm đến anh lắm, xem ra cũng không coi anh ra gì, nói cách khác là cố ý ra oai phủ đầu với anh.

Diêu Linh cũng cảm nhận được bầu không khí hơi khác thường, thế là đứng bên cạnh đợi.

Đợi gần hai tiếng, cho đến khi giáo viên đón tiếp nhận điện thoại thì mới đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Hiệu trưởng đã xong việc rồi, bây giờ tôi đưa anh lên nhé”.

Giáo viên kia nói xong mới dẫn Tiêu Chính Văn cùng lên lầu.

Đến văn phòng hiệu trưởng, trước mặt là một hiệu trưởng già có râu bạc.

Trước đó Tiêu Chính Văn đã tìm hiểu về hiệu trưởng này, thế là bước lên nói: “Hiệu trưởng Kim, chào ông”.

“Cậu Tiêu, chúng tôi đã tìm hiểu tình hình của cậu, người này chính là sinh viên cậu giới thiệu đúng không? Tôi đã xem tài liệu của sinh viên rồi”.

Hiệu trưởng Kim cười ha ha, cả quá trình ánh mắt đều quan sát Tiêu Chính Văn.

“Vậy ý hiệu trưởng Kim thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

“Nói thật thì bây giờ đã qua thời gian nhập học, hơn nữa chúng tôi có quy định tương ứng với việc tuyển sinh, không thể tùy tiện tuyển sinh viên được”.

“Mặc dù không phải không thể phá lệ, nhưng trước đó tôi đã xem tài liệu của bạn sinh viên này… Trước đây hình như bạn sinh viên này là sinh viên của Đại học sư phạm Hán Châu”.

“Tuy thành tích đã đạt yêu cầu, nhưng học phí trường chúng tôi không thấp”.

Hiệu trưởng Kim xoa tay, hình như đang lo lắng vấn đề học phí.

“Về mặt học phí thì không cần lo lắng, chỉ cần ông đồng ý nhập học, tôi nhất định sẽ đóng đủ học phí”, Tiêu Chính Văn bảo đảm.

“Nhưng chi tiêu khác của trường chúng tôi cũng rất đắt, không chỉ là học phí cần dùng đến tiền, sau này còn phải tổ chức rất nhiều hoạt động cũng là chỗ cần dùng tiền, tôi đã xem tài liệu của bạn sinh viên này, hình như em ấy không có bao nhiêu tiền…”

“Không có kinh tế căn bản, tôi rất nghi ngờ liệu em ấy có thể chống đỡ được đến tốt nghiệp hay không”.

Vừa nãy hiệu trưởng Kim quan sát Tiêu Chính Văn, là muốn xem xem cách ăn mặc của anh.

Thế nhưng điều khiến ông ta thất vọng là Tiêu Chính Văn quả thật quá bình thường.

Không có chút năng lực kinh tế cũng muốn xếp lớp, đây chẳng phải là trò cười sao?

“Cũng chính là nói chỉ cần có tiền, thì có thể đến trường các người học đúng không?”

Tiêu Chính Văn đã nghe ra ý của ông ta, anh hỏi mang tính thăm dò.

“Gần như là vậy, nếu thật sự muốn đến trường chúng tôi học, có thể cậu cần tài trợ trường chúng tôi một trăm nghìn tệ, như vậy thì cậu chính là bạn của trường chúng tôi, vì bạn mà phá lệ một lần thì hoàn toàn không có vấn đề”.

Trên gương mặt hiệu trưởng Kim nở nụ cười đểu.

“…Một trăm nghìn tệ này tôi có thể thoải mái bỏ ra, nhưng nếu tôi đưa số tiền này cho ông, vậy thì biến chất rồi”.

“Trường là nơi giáo dục con người, chứ không phải nơi dùng để cầu tài cầu lợi nào đó, ông là hiệu trưởng trường đại học, tuyển sinh lại không suy nghĩ đến năng lực của sinh viên, mà lại xem trọng hoàn cảnh gia đình sinh viên”.

“Thượng bất chính, hạ tắc loạn, rõ ràng Bộ giáo dục cấm đoán hành vi này, mà các người cũng dám quang minh chính đại nói ra?”

Tiêu Chính Văn hơi tức giận, hiệu trưởng này lại muốn nhận phong bì, vậy giáo viên ở đây chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao.

Nhưng hiệu trưởng Kim cũng không sợ, buông lỏng tay nói một cách ung dung: “Có bản lĩnh thì cậu nói với Bộ giáo dục đi, nếu làm như vậy thì sinh viên này cũng không cần đến trường chúng tôi học nữa”.

Đọc truyện chữ Full