TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 772

Chương 772: Hiến thân cho anh rể

Cách giải thích trong mảnh giấy cũ này khá đúng, ngay cả Tiêu Chính Văn trong lúc tiếp nhận quyền Hàng Long Phục Hổ được ghi chép trong đó cũng không nhịn được làm theo đối phương tiến hành vận khí trong trạng thái ra đòn.

Đọc gần nửa tiếng, Tiêu Chính Văn nhắm mắt lại ghi nhớ, sau đó ngồi xếp bằng ôn lại những kiến thức vừa mới học, những cú đấm, cú đá chân, từng chiêu thức đều được ghi nhớ vào đầu.

“Quyền Phục Hổ Kim Cương!”

Sau đó anh bỗng mở mắt ra dồn hết sự chú ý vào nắm đấm, lúc này cơ bắp cả người đều co siết lại, hô hấp cũng được giải phóng ra ngoài.

“Ầm!”

Một cú đấm nặng nề đánh thẳng vào bức tường trước mặt.

Sức mạnh của đòn này thế mà lại để lại một lỗ lớn trên bức tường.

Trong biệt thự có mấy người thợ sửa chữa, lúc này nhìn thấy cảnh tượng này, họ run rẩy vì khiếp sợ.

Xung quanh bức tường bị Tiêu Chính Văn đánh thành một cái lỗ lớn đó như mạng nhện dần dần nứt ra.

“Ầm!”

Bức tường bỗng đổ xuống để lộ ra Tiêu Chính Văn đứng sau bức tường.

Lúc này họ mới biết hóa ra đòn đó là do Tiêu Chính Văn.

Một đòn của Tiêu Chính Văn không chỉ đánh xuyên qua tường mà thậm chí còn làm đổ cả bức tường.

“Mẹ ơi…”

“Anh ta còn là người sao? Đây là gấu chứ?”

“Không phải chúng ta đến để trang trí sửa chữa sao? Sao anh ta lại đập tường rồi?”

Những người thợ đến giúp trang trí sửa chữa đều há hốc mồm, lúc này Tiêu Chính Văn mới gượng cười nói với họ: “Xin lỗi nhé, làm mọi người sợ rồi, vừa rồi tôi thấy bức tường này không ổn lắm nên mới đập nó đi, mọi người cứ tiếp tục”.

Tiêu Chính Văn cười xua tay với họ, sau đó thu nắm đấm của mình lại.

Lúc này anh thầm cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mình mới học công pháp này chưa đến một tiếng mà đã có thể phát huy uy lực mạnh như vậy rồi.

Càng đáng sợ hơn là còn có thể đánh vào tường khi không chạm vào nó.

Đây chính là uy lực của võ thuật được ghi lại trong mảnh giấy cũ sao?

Khoảnh khắc ra quyền lúc nãy, Tiêu Chính Văn cảm thấy không khí trước cú đấm của mình bị đè ép để tạo nên sức công kích cực lớn.

Không ngờ sức công kích lại lớn như vậy.

Theo ghi chép của ba mảnh giấy cũ này, ngoài việc thường xuyên tập luyện, tăng sức lực cơ bắp trong cơ thể ra, thì cần phải ngâm cơ thể trong một lượng lớn thuốc, như vậy mới có thể rèn luyện sự dẻo dai của da.

Sự dẻo dai này không chỉ có thể tăng thêm khả năng tấn công của bản thân, mà còn có thể làm cho cơ thể mình thích ứng nhanh với quyền pháp.

Xem ra mình phải dành thời gian để luyện tập với bộ quyền pháp này. Nếu có thể học được hết các kiến thức liên quan thì quả thật có thể tiến bộ rất nhanh.

Vì Ôn Bất Lâm mời một đội trang trí sửa chữa có tiếng nên tốc độ làm việc và hiệu suất của họ rất nhanh, mới hai ba tiếng đã hoàn thành công việc sửa chữa và trang trí.

Nhìn căn nhà đã được trang trí xong, Tiêu Chính Văn bèn quay lại khách sạn định đưa Diêu Linh về ở cùng, đây là ý của Khương Vy Nhan.

Đi vào khách sạn, Tiêu Chính Văn gõ cửa nhưng không có ai trả lời, nên anh bèn đẩy cửa bước vào.

Vừa vào trong, anh đã thấy Diêu Linh mặc bộ đồ ngủ màu đen, sắc mặt hơi đỏ chậm rãi bước đến trước mặt mình.

“Anh rể…”

Diêu Linh gọi anh bằng chất giọng ngọt ngào, chậm rãi bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Tóc Diêu Linh vẫn còn vài giọt nước ẩm ướt có lẽ là vừa tắm xong, trên người còn tỏa ra hương thơm sữa tắm.

“Lúc nãy em nhận được điện thoại, tuần sau có thể làm thủ tục nhập học. Anh đối xử quá tốt với em, em không biết nên cảm ơn anh thế nào…”

“Thật ra từ rất lâu trước đây, em đã thầm thích anh…”

Dứt lời, dường như Diêu Linh đưa ra quyết định, cô ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Chính Văn, đồng thời cởi từng cúc áo ngủ của mình.

Mặc dù cô ta biết Tiêu Chính Văn chỉ xem mình là em gái, nhưng cô ta biết hiến thân cho người đàn ông này sẽ không thiệt.

“… Thật xin lỗi, anh đã có vợ rồi, hơn nữa cô ấy còn là chị họ em, thế nên anh không thể chấp nhận tình ý của em được”.

Tiêu Chính Văn thẳng thừng từ chối, sau đó xoay người rời đi.

Con bé này điên rồi sao?

“Em biết, em sẽ không hối hận, em chỉ muốn hiến dâng mình cho anh mà thôi, không cần anh chịu trách nhiệm gì đâu”.

Diêu Linh nhìn Tiêu Chính Văn rời đi bèn vội vã bước đến ôm Tiêu Chính Văn từ phía sau.

Cơ thể mềm mại, nóng hừng hực cứ dính chặt vào sau lưng Tiêu Chính Văn.

Đọc truyện chữ Full