Chương 775: Đồng ý khiêu chiến
Nói xong câu này, Wharton nghênh ngang rời khỏi công ty.
Mấy binh lính bò dậy, còn muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi nữa! Đưa người bị thương đến bệnh viện trước”, một sĩ quan ra lệnh, người khác lập tức bắt đầu hành động.
Khi Tiêu Chính Văn chạy đến hiện trường, sĩ quan kia liền đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng cúi chào với tư thế quân đội.
Sĩ quan này là lính giải ngũ của Bắc Lương, đồng thời cũng là một trong những sĩ quan Bắc Lương, tên là Hàn Lập.
“Lần này đối phương đánh tới, bên phía chúng ta có tổng cộng bảy mươi sáu người bị thương, trong đó sáu mươi lăm người thương nặng, tất cả người của tập đoàn Hán Dược cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng đều đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng”.
Hàn Lập hiểu bây giờ Tiêu Chính Văn rất muốn biết rõ sự tình nên nhanh chóng tiến hành báo cáo.
“Tổn thất của tập đoàn Hán Dược, chúng ta buộc phải bồi thường gấp mấy lần, còn có đội viên bị thương khác buộc phải sắp xếp chữa trị tốt cho bọn họ”.
“Tra rõ lai lịch của đối phương, tuyệt đối không thể tha cho chúng!”, Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm.
Trước nay không ai dám gây chuyện như vậy ở địa bàn của anh, cho dù là sứ giả nước ngoài, cũng không dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của anh.
Vậy mà giờ một tay đấm nước ngoài lại dám xông vào công ty của anh ra tay với nhân viên của anh.
Với tính khí nóng nảy và tính cách bảo vệ cấp dưới của Tiêu Chính Văn, dù có nói gì cũng không thể nhẫn nhịn được!
Hàn Lập đưa một bức thư khiêu chiến cho Tiêu Chính Văn.
Trên thư khiêu chiến Lý Bá Thiên viết hy vọng Tiêu Chính Văn cho thể tham gia đấu võ với vệ sĩ của mình một trận.
“Đồng ý khiêu chiến của bọn họ, tôi đến bệnh viện xem trước”.
Tiêu Chính Văn không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, đồng thời anh đến bệnh viện thăm người bị thương ngay tức khắc.
Sau khi đến bệnh viện, anh nhìn thấy toàn bộ bảo vệ của tập đoàn Vy Nhan đều nằm trên giường bệnh, trên người có đủ kiểu vết thương.
Anh nhận ra vết thương trên người họ là vết thương do cú đấm xuyên thấu đặc biệt gây ra.
Tiêu Chính Văn hỏi thăm từng người bọn họ, cuối cùng đi đến trước mặt Tô Tĩnh.
Mặc dù Tô Tĩnh chỉ bị thương nhẹ, nhưng trên gương mặt có nhiều vết trầy xước, hơn nữa hai mắt đỏ ửng hình như vừa mới khóc.
Sau khi an ủi mấy câu, Tiêu Chính Văn liền rời khỏi bệnh viện.
Khoảnh khắc đó, sát khí ngập trời tỏa ra từ trên người anh.
Tiêu Chính Văn vào trong xe, tài xế bên cạnh chính là sĩ quan Hàn Lập.
“Lái xe, tôi phải đi gặp Lý Bá Thiên, tính sổ cho đàng hoàng!”
Nửa đêm Tiêu Chính Văn đến dưới lầu tập đoàn Bá Thiên, Lý Bá Thiên mỉm cười mời Tiêu Chính Văn đến văn phòng của mình.
“Wharton đang ở đâu? Giao ông ta ra đây!”
Tiêu Chính Văn bừng bừng sát khí đi vào, dứt khoát muốn dò hỏi hành tung của Wharton.
“Ha ha ha, thì ra cậu chính là ông chủ của tập đoàn Vy Nhan, gặp mặt cậu thật khó khăn”.
Lý Bá Thiên nhìn dáng vẻ này của Tiêu Chính Văn, trái lại còn bật cười.
“Trước đó tôi dẫn người đến dưới lầu tập đoàn của các cậu, nhưng các cậu lại không chịu gặp tôi, bây giờ tôi cho người quậy một trận, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi!”
Lý Bá Thiên hít một hơi xì gà thật sâu, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Tiêu Chính Văn đi đến trước mặt ông ta, nắm lấy cổ áo và xách người ông ta lên, sau đó ném nửa người ông ta ra ngoài cửa sổ.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Có gì thì thương lượng! Kẻ đánh người của cậu cũng không phải tôi, cho dù là cậu giết tôi cũng vô dụng thôi!”
Lúc đó, Lý Bá Thiên sợ hãi không nhịn được hét lên, ông ta cúi đầu thì có thể nhìn thấy lầu cao vạn trượng bên dưới, xe cộ chạy tới chạy lui, cùng với làn gió nhẹ thổi lất phất không ngừng, điều này khiến ông ta ý thức được, người đàn ông trước mắt không hề sợ mình.
“Giao Wharton ra đây, nếu không bây giờ tôi sẽ giết chết ông!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng cảnh cáo.
“Wharton… Tôi cũng không biết ông ta ở đâu”, Lý Bá Thiên bật khóc.
Tiêu Chính Văn buông tay ra, cơ thể Lý Bá Thiên ngã xuống từ bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên cơ thể ông ta dừng ở không trung, Tiêu Chính Văn nắm chân ông ta, cơ thể của ông ta treo lơ lửng ở bên ngoài tòa nhà công ty.
“Cầu xin cậu đừng giết tôi! Tôi nói hết tất cả, xin cậu đừng giết tôi!”
Lý Bá Thiên thốt lên tiếng thét thảm thiết thê lương.
“Tôi hỏi ông lại lần nữa, rốt cuộc Wharton đang ở đâu?”
Bây giờ chỉ cần Tiêu Chính Văn buông tay thì Lý Bá Thiên sẽ rơi xuống từ tầng cao hơn trăm mét của công ty, hóa thành một đống thịt nát.
“Tôi thật sự không biết, ông ta không nói với tôi là đang ở đâu, tôi cũng không phải người cùng đường với ông ta, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi”.
Bây giờ Lý Bá Thiên không dám nói câu nào ngang ngược nữa, ông ta đã bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
“Mục tiêu của ông ta là cậu, chỉ cần cậu lên võ đài, thì nhất định ông ta sẽ xuất hiện, mục đích của ông ta là muốn đánh chết cậu, đánh bại cậu, khiến cậu thân bại danh liệt…”
Sau khi Tiêu Chính Văn nghe ra ông ta không nói dối thì nhấc chân ông ta kéo ông ta lên, rồi ném xuống đất.
Lúc này Lý Bá Thiên đã bị dọa toàn thân tê liệt, ông ta ngã phịch dưới đất, giữa chân có chất lỏng màu vàng chảy ra.
Lý Bá Thiên thở không ra hơi, nói: “Ông ta đã định trước địa điểm ở sân vận động, nói rằng phải sống chết với cậu một trận”.
“Được, tôi đồng ý lời khiêu chiến của ông ta”.
Sau khi Tiêu Chính Văn để lại câu này liền dẫn người rời khỏi tập đoàn Bá Thiên.
“Đồng ý khiêu chiến?”
Lý Bá Thiên chưa hoàn hồn nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn, không bao lâu lại bật cười lần nữa.
“…Cậu đúng là không sợ chết, vậy mà lại khiêu chiến với quyền vương…”
Lý Bá Thiên lắc đầu cười lớn.