TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 781

Chương 781: Rơi vào vòng vây

“Thi đấu trên võ đài? Được lắm! Vậy cứ để các người nghỉ ngơi trước đi, hy vọng các người sẽ không lừa tôi, nếu tôi biết các người nói dối tôi, vậy chắc chắn tôi sẽ không tha cho các người!”

Sau khi để lại câu này, ông ta bảo người của mình đi điều tra camera của các võ đường, nhất định phải tra ra được vị trí của Tiêu Chính Văn.

Đồng thời, chúng cũng cởi trói cho Khương Vy Nhan và bố mẹ cô, rồi ném bọn họ vào cùng một chỗ.

Từ Phân nhìn sang Khương Vy Nhan, liền quát mắng: “Cô nhìn cô đi! Tìm thằng chồng gì đấy!

Cả nhà chúng ta đều bị Tiêu Chính Văn hại thảm rồi!”

“Cô xem bố cô đi! Toàn thân trên dưới đều là vết thương, cô xem mặt cô đi! Đã bị đánh đến mức sưng tấy lên rồi kìa! Đây đều là do Tiêu Chính Văn hại đó!”

Từ Phân trút toàn bộ lửa giận lên đầu Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn ở trước mặt bà ta, thậm chí bà ta có thể nuốt sống anh luôn!

“Đủ rồi! Không có Chính Văn thì có cuộc sống của bố mẹ bây giờ sao?”

Khương Vy Nhan nghe vậy thì lạnh lùng trách móc.

Một câu nói dọa Từ Phân vội ngậm miệng, câm như hến.

Khương Vy Nhan bây giờ quá cứng rắn rồi!

Lúc này, sắc mặt Đồ Hiêu khó coi xuất hiện ở trước cửa.

Sau khi Từ Phân và Khương Học Bác nhìn thấy ông ta bước đến thì đồng loạt quỳ xuống đất van xin.

“Oan có đầu nợ có chủ, ai đắc tội ông thì ông đi bắt cậu ta là được rồi, chúng tôi thật sự không thân thiết gì với Tiêu Chính Văn, chúng tôi không có chút quan hệ gì với cậu ta cả!”

“Xin ông tha cho chúng tôi đi, chúng tôi quả thật không chịu hành hạ nổi nữa rồi!”

Đối mặt với Đồ Hiêu có sức mạnh to lớn, bọn họ không còn cách nào nữa.

“Nói thật cho các người biết, cho dù tôi giết hết toàn bộ các người ở đây thì cũng không ai truy cứu”.

“Hơn nữa bây giờ tôi rất tức giận, nếu dao của tôi mà không thấy máu thì cơn giận của tôi sẽ không nguôi ngoai được!”

Đồ Hiêu cầm dao găm quân dụng mang theo bên mình, đặt trên mặt Khương Vy Nhan quơ qua quơ lại.

Chỉ nhìn thấy một đường ánh sáng của dao lướt qua gò má Khương Vy Nhan, lập tức xuất hiện một vết dao!

Máu không ngừng chảy ra trên gương mặt, lập tức nhuộm đỏ cả cổ áo của Khương Vy Nhan.

Nhìn thấy Đồ Hiêu rút dao ra, bọn họ hết sức sợ hãi!

Khương Học Bác kìm nén cơn đau khắp người, quỳ xuống không ngừng cúi người: “Cầu xin các người đừng giết chúng tôi! Chừa cho chúng tôi một cái mạng đi mà!”

“Ư…”

Khương Vy Nhan đưa tay che nửa bên má của mình, nhưng thoáng chốc đã bị mấy tên tử sĩ bên cạnh ấn giữ tay, đè xuống ở trước mặt Đồ Hiêu.

Đồ Hiêu ngắm nghía con dao găm trong tay, lướt qua nhẹ nhàng trên mặt của Khương Vy Nhan.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì Tiêu Chính Văn rất yêu thích cô, tôi đang nghĩ nếu tôi hủy hoại gương mặt của người phụ nữ hắn thích, không biết hắn có còn thích cô nữa hay không?”

Khương Vy Nhan khép đôi mắt, toàn thân đều đang run rẩy, trong lòng cô bây giờ chỉ có sợ hãi.

Đồ Hiêu cố ý kề sát dao găm trong tay lên mặt Khương Vy Nhan, khiến cô cảm nhận được sự lạnh lẽo rùng mình kia.

Khương Vy Nhan rơi nước mặt, nhìn Đồ Hiêu nói: “Chồng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu! Anh ấy là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, thống lĩnh ba trăm nghìn binh lính Bắc Lương!”

“Vậy sao? Vậy tôi thật sự muốn xem xem, bây giờ hắn ghê gớm cỡ nào!”

“Mỗi năm phút trôi qua, nếu hắn không xuất hiện ở đây, thì tôi sẽ rạch một nhát lên mặt cô, đây chính là cái giá mà Tiêu Chính Văn để tôi phải chờ đợi!”

“Bây giờ bắt đầu đếm ngược, hai mươi lăm phút đầu vừa vặn đủ vẽ năm nét lên mặt cô, năm phút cuối cùng tôi sẽ cắt đứt cổ họng của cô, cũng như cả nhà cô sẽ bỏ mạng ở đây!”

“Nếu không muốn chết vậy thì cô kỳ vọng Tiêu Chính Văn mau chóng quay về đi!”

Đồ Hiêu liếc nhìn đồng hồ, dao găm trong tay vừa định rạch nhát thứ hai.

Bên ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh tức giận ngút trời: “Đồ Hiêu! Ông muốn chết hả?

Dừng tay lại cho tôi!”

Ngay sau đó, mười mấy tên tử sĩ bị người khác đá bay từ bên ngoài cửa vào, toàn bộ đều nôn ra máu tươi, chết bất đắc kỳ tử!

Một bóng người tràn ngập lửa giận ngút trời, bước vào trong biệt thự!

Trong mắt Tiêu Chính Văn lóe lên vẻ tức giận, nhìn Đồ Hiêu chòng chọc!

Trên người anh tràn ngập sự phẫn nộ, lửa giận trong mắt dường như đốt cháy cả thế giới!

Lúc này Đồ Hiêu cũng chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn sang Tiêu Chính Văn bị lửa giận bao vây, ông ta cười khẩy nói: “Vua Bắc Lương, đã lâu không gặp”.

Lửa giận trong mắt Tiêu Chính Văn bừng cháy, anh liếc nhìn vết thương trên mặt Khương Vy Nhan, tức giận nói với giọng điệu lạnh lùng: “Đồ Hiêu! Hôm nay, ông phải chết! Đau đớn và vết thương mà vợ tôi chịu đựng, tôi sẽ trả lại cho ông gấp nghìn gấp vạn lần!”

Đồ Hiêu cười ha ha, đáp: “Thế à? Chủ soái Tiêu, lẽ nào cậu không cảm thấy, cậu đã rơi vào vòng vây của tôi rồi hay sao?”

Đọc truyện chữ Full