TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 783

Chương 783: Giết Đồ Hiêu

Dứt lời, ba cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao đột nhiên nổi giận, xông về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Trong nháy mắt, ba người đó đều bị bay ngược về sau!

Một ánh sáng bạc lóe trên không trung rồi xuyên thẳng qua ngực của ba người này, tuôn ra một lượng máu lớn!

Rầm rầm rầm, cuối cùng ba cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao đều ngã trong vũng máu!

Khoảnh khắc này, dưới vườn cỏ của biệt thự xuất hiện mười thi thể!

Mười thi thể này là thi thể của cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao!

Lúc này Đồ Hiêu thấy toàn bộ thuộc hạ của ông ta đều chết trong tay Tiêu Chính Văn, sát khí trên người cao ngút trời, giận dữ quát: “Tiêu Chính Văn, mày phải chết!”

Bỗng nhiên Đồ Hiêu xông lên, đấm một quyền mạnh mẽ vào Tiêu Chính Văn!

Tốc độ nhanh đến bất ngờ, sức mạnh bộc phát cũng cực kì đáng sợ!

Sức mạnh lớn tới mức mười cường giả chiến thần thiên cấp bốn sao đang nằm trong vũng máu kia cũng không so bì được!

Rầm!

Tiêu Chính Văn nhanh chóng thoát khỏi sự công kích, đồng thời cũng tung ra một đòn đánh trả!

Hai nắm đấm va chạm nhau trong nháy mắt, sức mạnh công kích cũng bộc phát mãnh liệt!

Nắm đấm của hai người ở trung tâm, sức mạnh và sức ép khủng khiếp lan tỏa khắp nơi, tạo ra một luồng sức mạnh vô hình quét sạch cả biệt thự, khiến bức tường xung quanh đều bị nứt vỡ!

Đây chính là cuộc giao chiến của hai cường giả sáu sao!

Quá đáng sợ!

Từ Phân và Khương Học Bác ngồi tê liệt dưới đất, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, toàn thân run rẩy không ngừng!

Khương Vy Nhan cũng rất sợ hãi, nhưng bây giờ kẻ địch đang tấn công chồng cô ở bên ngoài, cô nhất định phải kiên cường!

“Chồng ơi!”, Khương Vy Nhan hét lên, nước mắt trào ra.

Không biết bao nhiêu lần Tiêu Chính Văn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đều vì cô.

Khương Vy Nhan không nỡ cũng không muốn chứng kiến cảnh này.

Nếu có thể, cô cũng muốn trở nên mạnh mẽ, cô cũng muốn trở thành hậu thuẫn bảo vệ được cho gia đình, bảo vệ được Na Na và Tiêu Chính Văn!

Nhưng hiện giờ, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cần người khác bảo vệ.

Tiêu Chính Văn nghe thấy Khương Vy Nhan hét gọi tên mình, hơi liếc nhìn thì thấy giọt nước mắt của cô, liền nở nụ cười ấm áp nói: “Đợi anh!”

Đồ Hiêu đang điên tiết, lại thấy Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan liếc mắt đưa tình liền bừng lửa giận đánh trực diện vào Tiêu Chính Văn!

“Đáng chết! Dám coi thường tao! Tao là sáu sao! Thực lực của mày chỉ ngang tài ngang sức với tao! Chết đi! Tiêu Chính Văn!”

Đồ Hiêu gầm lên!

Cú đánh lao đến trong nháy mắt.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, cơ thể nhanh nhẹn lùi về sau kéo dãn khoảng cách với Đồ Hiêu, rồi nhấc chân đạp mạnh tới!

Cú đấm của Đồ Hiêu rơi vào khoảng không, nhưng ông ta bất ngờ vung tay chặn cú đá của Tiêu Chính Văn lại!

Cùng lúc đó, ông ta nắm lấy mắt cá chân của Tiêu Chính Văn, nở nụ cười lạnh lùng hung ác nói: “Tiêu Chính Văn, mày chết chắc rồi!”

Dứt lời, Đồ Hiêu cầm lấy cổ chân Tiêu Chính Văn ném văng ra!

Thấy cảnh này, Khương Vy Nhan kích động hét lên: “Chồng ơi, a a a, ông mau thả chồng tôi ra…”

Rầm!

Khoảnh khắc đó, khí thế trên người Đồ Hiêu như dã thú, nắm lấy cổ chân Tiêu Chính Văn quăng liên tiếp, giống như một kẻ cầm thú đội lốt người đang xách theo một con mồi.

Tiêu Chính Văn bị văng ra ngoài mấy mét, nặng nề đập vào một bức tường!

Đồ Hiêu đứng yên tại chỗ, thấy Tiêu Chính Văn bò dậy từ đống đổ nát liền cười khẩy nói: “Tiêu Chính Văn, xem ra mày cũng chỉ thế thôi. Hôm nay mày nhất định phải chết trong tay tao!”

Tiêu Chính Văn lau đi vết máu trên khóe miệng, cười nhạt nói: “Đồ Hiêu, ông đúng là rất mạnh, nhưng sức mạnh này không phải của ông”.

Dứt lời, cơ thể Tiêu Chính Văn hóa thành cái bóng, biến mất ngay tại chỗ!

Đồ Hiêu sững sờ, vội vã nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Chính Văn!

Lúc này, một âm thanh lạnh tanh đột nhiên vang lên sau lưng Đồ Hiêu.

“Tôi, còn mạnh hơn ông nhiều! Sáu sao ư, tôi đã vượt qua cảnh giới đó lâu rồi!”

Rầm!

Dứt lời, Đồ Hiêu vội vã quay đầu, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện, sát khí cuồn cuộn như sóng thần tuyết lở bất ngờ tấn công mạnh mẽ vào vị trí tim của Đồ Hiêu!

Lập tức!

Đồ Hiêu vội quay người, vô thức nhấc tay muốn ngăn lại.

Nhưng đòn này của Tiêu Chính Văn quá khủng khiếp, đánh thẳng lên cánh tay phải cứng như titan của Đồ Hiêu, khiến cánh tay đó của ông ta bị vỡ nát, đồng thời sức mạnh bộc phát, truyền thẳng tới trái tim của ông ta!

Khoảnh khắc đó, Đồ Hiêu trừng lớn hai mắt, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình.

Rõ ràng không hề tiếp xúc với ngực ông ta, mà sức mạnh như một vụ nổ hạt nhân đó lại khiến tim ông ta bị đả kích một cách chân thật!

Chỉ trong chớp mắt, Đồ Hiêu có cảm giác trái tim của mình đang phải chịu một sức ép rất lớn, đập dữ dội kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài, sau đó bùm một tiếng, nổ tung ngay tại chỗ!

Ào!

Đồ Hiêu nôn ra máu tươi, cả người cũng bị bay ngược lại hàng chục mét, đập mạnh vào bức tường và cột đá phía sau, sau đó bị ngã trong đống đất đá vụn!

Bịch!

Tiêu Chính Văn đáp xuống đất, đôi mắt giá lạnh mang theo sát khí nhìn chằm chằm thân thể nhuốm đầy máu của Đồ Hiêu trong đống đổ nát, từng bước từng bước đi về phía Đồ Hiêu.

Tiêu Chính Văn biết, cú đấm đó của anh đã khiến trái tim Đồ Hiêu bị vỡ nát!

Ông ta chết chắc rồi!

Lúc này, Tiêu Chính Văn cúi đầu nhìn Đồ Hiêu nhuốm đầy máu, lạnh lùng hỏi: “Ngày đó là ai đã cứu ông? Là ai khiến ông trở nên như bây giờ?”

Đồ Hiêu không ngừng nôn ra máu, hai mắt vô định nhìn bầu trời xanh, cười nhạt nói: “Tiêu Chính Văn, mày vĩnh viễn sẽ không biết, kẻ địch của mày mạnh như thế nào… bọn họ có thể khiến tao trở nên thế này, khiến tao có được thực lực sáu sao, thì cũng có đủ năng lực tạo ra nhiều người có sức mạnh như tao!”

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Đồ Hiêu hỏi: “Là Xích Diệm Vương sao?”

Nghe thấy tên này, Đồ Hiêu rõ ràng rất kích động, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nôn ra vũng máu lớn, mất đi cơ hội sống sót, biến thành một cái xác.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn thi thể của Đồ Hiêu, thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt lóe lên sát khí!

“Xích Diệm Vương!”

Sau đó, Tiêu Chính Văn xông vào phòng khách, cởi trói cho đám người Khương Vy Nhan.

Mặt Khương Vy Nhan giàn giụa nước mắt lao vào trong vòng tay của Tiêu Chính Văn, nức nở nói: “Hu hu, chồng ơi, em sợ quá, em còn nghĩ rằng không thể gặp lại anh nữa…”

Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi: “Không sao rồi, không sao cả rồi, là chồng không tốt mang đến nhiều phiền toái cho em như vậy”.

Khương Vy Nhan liền lắc đầu nói: “Không, anh không có lỗi! Anh là chồng em, là bố của Na Na, anh không bao giờ có lỗi cả. Là do em quá nhu nhược không thể bảo vệ bố mẹ, không thể bảo vệ Na Na, không thể bảo vệ anh… Chính Văn à, dạy em một ít chiêu thức võ thuật đi, em muốn trở nên mạnh mẽ, em không muốn luôn là kẻ nhu nhược, ít ra em muốn có đủ năng lực có thể bảo vệ Na Na…”

Đọc truyện chữ Full