Chương 790: Bảo Thanh Vân Tông đích thân đến
Không gian im lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh!
Bọn họ hoàn toàn sững sờ!
Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông lại bị người ta hành hung?
Quá thảm!
Mặt be bét máu, kêu gào thảm thiết…
Người đàn ông này ra tay với Lưu Nhân Vân cũng quá ngang ngược rồi đấy!
Vậy mà lại chẳng coi Thanh Vân Tông ra gì?
Anh ta không biết sự lợi hại của Thanh Vân Tông hay là thật sự coi thường Thanh Vân Tông vậy?
Lúc này, Lưu Nhân Vân che mũi và miệng, toàn thân đều đang run rẩy, gào thét thảm thiết lùi về sau mấy bước, máu tươi theo tay chảy xuống đất, nhếch nhác thảm hại!
Khoảnh khắc này Lưu Nhân Vân tức giận, vô cùng tức giận!
Hắn đưa tay trái lên chỉ vào vẻ mặt thản nhiên của Tiêu Chính Văn, giận dữ nói với giọng run rẩy: “Mày… Mày lại dám ra tay với thiếu tông chủ tao à? Mũi của tao, răng của tao… tao muốn giết mày, giết mày!!! Hai người bọn mày còn ngây ra làm gì? Lên cho tao, giết hắn!”
Cùng với tiếng gào thét của Lưu Nhân Vân, hai tên võ sư còn lại cũng bất ngờ xông về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng!
Ầm ầm ầm!
Mọi người đều không biết Tiêu Chính Văn ra tay thế nào, hai tên võ sư kia bay thẳng ra ngoài, đâm vào xe và trong luống hoa, toàn bộ đều chết ngất!
Giờ phút này, Lưu Nhân Vân trợn tròn mắt… Hắn nhìn bốn vệ sĩ võ sư ngã xuống bên cạnh, rồi lại nhìn sang Tiêu Chính Văn bước từng bước theo bậc thang đi về phía mình, bị dọa đến mức lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi tức giận hét lên: “Mày, mày đừng qua đây! Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, tao là thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông! Thanh Vân Tông của tao là tông môn trong năm mươi võ tông đứng đầu Hoa Quốc! Thanh Vân Tông của tao ở Giang Trung là tông môn y dược lớn nhất nhì! Bố của tao là đại sư võ đạo! Nếu mày dám động vào tao, bố tao nhất định sẽ đích thân ra khỏi tông môn, giết chết mày!”
Lúc này Lưu Nhân Vân đã mất đi vẻ kiêu ngạo và vô cùng hung ác của mình!
Tiêu Chính Văn bước đến trước mặt Lưu Nhân Vân, từ trên cao nhìn xuống đối phương, lạnh lùng nói: “Vậy sao? Bố của anh là đại sư võ đạo à?”
“Đúng… Đúng! Bố tao là đại sư võ đạo! Có thể so với cường giả chiến thần của quân đội! Đối phó với kiểu nhân vật nhỏ bé như mày hoàn toàn là chuyện nhỏ! Tốt nhất là mày lập tức xin lỗi tao, tiện thể cho tao mượn vợ mày chơi một tháng! Như vậy, có lẽ thiếu tông chủ tao vui vẻ, còn có thể tha cho mày! Nếu không, một cuộc gọi của tao, bố tao đến thì bọn mày đều phải chết!”
Lưu Nhân Vân điên cuồng gào thét, cố tình nhắc đến những thứ này để uy hiếp Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại lắc đầu hờ hững, nghiêng đầu nhìn Khương Vy Nhan đứng ở cửa phía sau, hỏi: “Vợ à, em thấy nên làm thế nào?”
Lúc này sắc mặt Khương Vy Nhan rất khó coi, nhìn Lưu Nhân Văn ngã ngồi trên mặt đất kia, khóe mắt hiện lên vẻ chán ghét, nói: “Chồng à, anh tự xử lý đi!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan xoay người đi thẳng ra ngoài, đến bãi đỗ xe.
Lúc này Tiêu Chính Văn xoay người, nheo mắt cười, nhìn Lưu Nhân Vân đang cực kỳ sợ hãi, nói: “Rất xin lỗi, vợ tôi giận rồi, tôi cho anh thêm một cơ hội, ngày mai mang tất cả dược liệu và phương thuốc trong Thanh Vân Tông của các người đến tập đoàn Vy Nhan, xin lỗi vợ tôi. Như vậy, có lẽ tôi có thể tha cho anh, tha cho Thanh Vân Tông, nếu không tôi phải đích thân đến Thanh Vân Tông một chuyến, tìm bố anh nói chuyện”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng!
Các nhân vật của Giang Trung đứng ở cửa, toàn bộ đều hít sâu một hơi!
Chẳng lẽ người này điên rồi sao?
Vậy mà lại dám nói ra câu ngông cuồng như thế!
Muốn Thanh Vân Tông xin lỗi?
Còn muốn họ đích thân đến tập đoàn Vy Nhan, bắt tông chủ của Thanh Vân Tông – đại sư võ đạo xin lỗi?
Đùa hơi quá rồi nhỉ?
Lưu Nhân Vân cũng bị câu nói của Tiêu Chính Văn dọa sợ mất mật, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, miệng nuốt nước bọt ừng ực!
“Mày… Mày mơ đi! Thanh Vân Tông của tao là tông môn y dược lớn ở Giang Trung, chẳng lẽ lại đi xin lỗi nhân vật nhỏ bé như bọn mày? Mày đúng là đáng chết!”
Lúc này Lưu Nhân Vân điên tiết hét lớn.
Tiêu Chính Văn nhún vai, nói: “Xem ra anh rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt rồi nhỉ?”
Nói xong!
Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng đạp mạnh vào một chân của Lưu Nhân Vân!
Trong nháy mắt, âm thanh rắc rắc vang lên!
Chân trái của Lưu Nhân Vân bị Tiêu Chính Văn đạp gãy!
Khoảnh khắc đó, tiếng hét thảm thiết của Lưu Nhân Vân vang khắp tận trời cao!
Hắn ngất xỉu tại chỗ!
Tiêu Chính Văn chỉ liếc nhìn lạnh lùng, lắc đầu bất lực, để lại hai chữ: “Quá yếu”, rồi xoay người bỏ đi.
Đợi sau khi Tiêu Chính Văn đi xa, đám quan khách sang trọng vây quanh ở cổng lớn kia mới ào đến chỗ Lưu Nhân Vân ngã trong vũng máu như ong vỡ tổ, lo lắng hét lên: “Thiếu tông chủ, anh không sao chứ?”
“Thiếu tông chủ Lưu, anh tỉnh lại đi…”
“Mau! Gọi xe cấp cứu! Ngây hết ra đó làm gì?”
Mười phút sau, Lưu Nhân Vân được đưa vào bệnh viện, tiến hành chữa trị khẩn cấp!
Mấy tiếng sau đó, khi Lưu Nhân Vân tỉnh lại, phát hiện trên mặt mình toàn là băng gạc, chân trái cũng có tấm thép, nằm trên giường bệnh.
Khoảnh khắc đó, Lưu Nhân Vân giận sôi máu, điên cuồng hét lên!
“A! Chân của tôi! Chân của tôi!”
Mãi một lúc lâu sau, cửa phòng bệnh mới được đẩy ra, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest giày da, cầm theo túi xách lộc cộc đi vào, mắt ti hí, trông có vẻ rất nham hiểm thâm độc!
Ông ta vừa vào liền gật đầu cúi người nói với Lưu Nhân Vân: “Thiếu tông chủ Lưu, cậu không sao chứ? Tôi là chủ tịch tập đoàn y dược Ích Khí, Giang Trung – Phương Minh Học, đây là danh thiếp của tôi, tôi đặt ở đầu giường cho cậu”.
Lúc này mặt mũi Lưu Nhân Vân cứng đờ, nhìn chăm chăm vào Phương Minh Học đi vào, lạnh lùng nói: “Ông quen tôi sao?”
Mặt Phương Minh Học nở nụ cười nịnh bợ, liếc nhìn tình hình vết thương của Lưu Nhân Vân, nói một cách đau buồn: “Thiếu tông chủ Lưu, cậu quen tôi hay không thì không quan trọng, quan trọng là chúng ta có chung kẻ thù!”
“Cùng chung kẻ thù?”, Lưu Nhân Vân cau mày.
Phương Minh Học vội nói: “Đúng vậy! Chính là tập đoàn Vy Nhan! Chồng của Khương Vy Nhan đã đánh thiếu tông chủ thành như vậy, thật sự là đánh trên người cậu mà đau trong lòng tôi này!
Sao cậu ta có thể ra tay độc ác như vậy chứ? Cậu là thiếu tông chủ của Thanh Vân Tông đấy!
Cậu ta làm như vậy chẳng phải không coi Thanh Vân Tông ra gì sao? Đổi lại là tôi, nhất định sẽ phái cao thủ võ đạo của Thanh Vân Tông tiêu diệt tập đoàn Vy Nhan! Phế bỏ tay chân của tên Tiêu Chính Văn hung hăng càn quấy kia, khiến cậu ta quỳ trước mặt tôi xin lỗi!”
Nghe thấy Phương Minh Học nói vậy, Lưu Nhân Vân siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Không cần ông nói nhiều, đương nhiên thiếu tông chủ tôi cũng sẽ làm như vậy!!!”
“Đúng đúng đúng! Thiếu tông chủ Lưu anh minh, có chỗ nào dùng đến tôi thì cứ việc mở miệng… Ngoài ra, lần này tôi đến là để đưa tin tức cho thiếu tông chủ Lưu”.
Phương Minh Học tươi cười nói.
Sau đó ông ta lấy một tập tài liệu trong cặp xách ra, đưa cho Lưu Nhân Vân: “Thiếu tông chủ, tôi đã điều tra rồi, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan này không có bối cảnh gì! Bọn họ là doanh nhân đến từ Tu Hà, mở công ty y dược ở Giang Trung, gần đây tình hình phát triển rất lớn mạnh! Đã dẫn đến nhiều doanh nghiệp y dược bất mãn! Thiếu tông chủ cậu nghĩ xem, Giang Trung của chúng ta xưa nay luôn tự phát triển ngành y dược, cũng chính vì có tông môn y dược lớn như Thanh Vân Tông mới có thành tựu và danh dự hôm nay. Nhưng bây giờ, mấy người ngoài đến từ Tu Hà lại chiếm số định mức nhất định ở thị trường y dược Giang Trung, điều này truyền ra ngoài, Giang Trung của chúng ta đúng là mất mặt…”
“Cho nên lần này tôi đến cũng là đại diện cho bảy công ty y dược của Giang Trung, khẩn cầu thiếu tông chủ Lưu ra tay, chèn ép tập đoàn Vy Nhan! Thay giới y dược của Giang Trung ta xả cơn giận này!”
Nhìn tập tài liệu trước mặt, mặt Lưu Nhân Vân cũng bừng bừng lửa giận!
Nhất là khi ánh mắt của hắn nhìn vào bức ảnh của Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, khóe miệng nhếch lên nụ cười hung ác, nói: “Hay cho tên Tiêu Chính Văn! Thì ra chỉ là một binh lính Bắc Lương giải ngũ! Khó trách lại có bản lĩnh này! Mày dám ra tay với thiếu tông chủ tao, tao phải cho mày thấy rõ, lửa giận của Thanh Vân Tông mãnh liệt và đáng sợ nhường nào!!!”