TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 805

Chương 805: Giẫm đạp tông môn

Ninh Cương Hùng vừa dứt lời, toàn bộ người của Linh Khê Tông như đối đầu với kẻ địch, nhanh chóng tập trung lại trên sân tập võ của tông môn.

Sắc mặt ai nấy đều u ám, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhìn đăm đăm vào cánh cổng chính theo lối kiến trúc cổ của tông môn Linh Khê Tông.

Cả sân tập võ có tám trăm đệ tử Linh Khê Tông.

Các đệ tử đứng trong mười hàng đầu tiên, đều siết chặt nắm đấm, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Các đệ tử ở mười hàng sau đều cầm một thanh kiếm dài màu trắng, lưỡi kiếm phản chiếu sự lạnh lẽo thấu xương dưới ánh nắng.

Cả sân tập đều bao trùm trong luồng sát khí.

Từ trên cao nhìn xuống, từng bóng dáng thẳng tắp như những cột cờ dựng thẳng.

Lúc này, Ninh Cương Hùng dẫn chưởng giáo, trưởng lão, các chấp sự của mình và thiếu tông chủ Ninh Tinh Võ đi ra đại sảnh tông môn đứng phía sau hàng trăm đệ tử, ánh mắt lạnh như băng nhìn cánh cổng lớn đang đóng trước mặt.

Lúc này những đám mây trắng lướt nhanh trên bầu trời.

Một lát sau.

Tiêu Chính Văn xuất hiện trước cổng chính của tông môn.

Bức tường và cánh cổng lớn bao quanh tông môn cổ kính trước mặt cao dày khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

Bảy tám đệ tử của Linh Khê Tông đứng canh gác ở cổng nhìn thấy có một mình Tiêu Chính Văn đến thì lập tức siết chặt nắm đấm lao về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, giơ chân lên đạp về phía trước.

Một đệ tử vừa lao đến đã bị Tiêu Chính Văn đá văng ra xa như đạn pháo, liên tiếp đâm vào ba đệ tử khác ở phía sau.

Sau đó bốn người nặng nề đâm vào cánh cổng gỗ cực lớn theo phong cách cổ kính đằng xa.

Rầm!

Trong thoáng chốc, cánh cổng gỗ dày nặng đó bị nứt toác.

Khoảnh khắc cánh cổng gỗ bị đâm đổ xuống, tám trăm đệ tử Linh Tông Khê trên sân tập võ đứng đằng sau cánh cổng gỗ như bị tiêm phải thuốc kích thích, mắt ai nấy cũng đỏ ngầu, cả người tỏa ra sát khí ngùn ngụt, tức giận nhìn đăm đăm vào Tiêu Chính Văn đang bóp cổ một đệ tử bên ngoài cổng.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, sau đó nhếch môi cười khẩy, anh tiện tay bóp gãy cổ một tên đệ tử của Linh Khê Tông, rồi ném sang một bên.

Ngay sau đó, anh sải bước qua cánh cổng gỗ vỡ nát đi vào sân tập võ, ánh mắt lạnh như băng lướt qua tám trăm đệ tử trước mặt.

Đứng phía sau tám trăm đệ tử này, nãy giờ Ninh Cương Hùng vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đạp nát cửa tông môn để bước vào sân tập. Ông ta lạnh lùng quát: “Cậu là Tiêu Chính Văn à? Lá gan cũng lớn lắm! Dám xông vào tông môn của Linh Khê Tông, đánh nhiều đệ tử của tôi bị thương như vậy, còn làm hỏng cánh cổng tông môn mấy trăm năm của Linh Khê Tông. Tôi sẽ khiến cậu không có đường quay về”.

Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng đứng trước mặt tám trăm đệ tử, ánh mắt sắc lạnh xuyên qua đám người nhìn Ninh Cương Hùng, lạnh lùng nói: “Tông chủ Ninh, mấy ngày trước tôi đã bảo người của tôi chuyển lời cho ông rồi, xem ra các ông không hề xem lời nói của tôi ra gì”.

Nghe thế, Ninh Cương Hùng nhíu mày, sau đó ngửa đầu bật cười thành tiếng nói: “Thằng ranh ngông cuồng, cậu bảo người chuyển lời đến, tôi đã nhận được. Nhưng chỉ dựa vào một tên ngoại tỉnh như cậu mà cũng dám hống hách bảo toàn bộ Linh Khê Tông quỳ xuống đón cậu thì quả là người ngu nói mớ!”

“Này, tôi khuyên cậu bây giờ lập tức quỳ xuống thừa nhận sự tự đại và ngông cuồng của cậu đi.

Đồng thời, giao tập đoàn Vy Nhan cho Linh Khê Tông vô điều kiện, như thế có lẽ tôi còn có thể để cậu toàn thây”.

“Nếu không hôm nay tôi nhất định phải giết chết cậu ngay tại Linh Khê Tông!”

Ba câu nói này đã châm ngòi lửa giận của tám trăm đệ tử trên sân tập võ.

Họ hệt như mấy con chó hoang đăm đăm nhìn Tiêu Chính Văn.

Nếu là người bình thường thì khi đối mặt với tình huống này có lẽ đã sợ chết khiếp mà quỳ xuống cầu xin tha từ lâu.

Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ, anh vẫn đứng thẳng tắp, rất bình tĩnh.

Anh lắc đầu nói: “Xem ra Linh Khê Tông có ý đối địch với tôi nhỉ? Cũng được thôi, từ bây giờ Linh Khê Tông sẽ bị gạch tên khỏi Giang Trung”.

Soạt!

Câu nói của anh khiến các đệ tử và đám người trưởng lão của Linh Khê Tông đều cực kỳ tức giận.

“Tên hống hách kia, cậu muốn chết hả?”

“Cậu tưởng đánh bại được tên vô dụng Lưu Sùng Hằng của Thanh Vân Tông là có thể tác oai tác quái ở Linh Khê Tông sao?”

“Đúng là không tự lượng sức mình! Chưởng giáo tôi sẽ tự tay cho cậu biết tay!”

Mọi người tức giận gầm lên!

Cùng lúc đó một chưởng giáo bên cạnh Ninh Cương Hùng bước ra.

Là một người đàn ông trung niên thân hình vô cùng vạm vỡ như gấu đen.

Làn da hơi ngăm đen, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, cơ bắp phát triển hơn bình thường giống như một con gấu hình người khổng lồ.

Hơn nữa ông ta rất cao khoảng hơn hai mét, đôi tay siết chặt thành nắm đấm, cổ tay và cánh tay đều đeo vòng sắt màu vàng.

Lúc này ông ta từ đằng sau từng bước đi ngang qua tám trăm đệ tử để bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.

Mỗi bước đi của ông ta dường như làm mặt đất rung chuyển.

Tiêu Chính Văn vẫn rất bình tĩnh nhìn người đàn ông vạm vỡ, thân hình cao lớn che khuất mặt trời trước mặt đang đi về phía mình. Anh không hề sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên lắc đầu nói: “Ông không phải là đối thủ của tôi”.

Câu nói này đã châm ngòi ngọn lửa giận của người đàn ông lực lưỡng đó.

“Muốn chết hả? Nhận lấy một đòn Bôn Lôi Quyền của tôi đi!”

Chưởng giáo đó tức giận gào lên như mãnh hổ, giọng nói rất trầm thấp, thô bạo.

Sau đó ông ta lao đến như một chiếc xe tăng, mặt đất hơi rung chuyển.

Đồng thời ông ta siết chặt nắm đấm đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Cú đấm lao nhanh như sấm sét, thế tấn công như chẻ tre, tốc độ cực nhanh, sức lực cực lớn.

Nếu là người bình thường bị đánh trúng chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.

Nhưng đối thủ của ông ta là Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn cú đấm cứng như sắt kích cỡ không khác mấy so với đầu mình đang đánh về phía anh.

Lúc đó, tất cả mọi người đều thầm cười nhạo.

Nhìn Tiêu Chính Văn đứng bất động, họ nghĩ Tiêu Chính Văn khiếp sợ đến mức ngu người rồi, hoàn toàn không động đậy được.

Dù sao sức mạnh của chưởng giáo Trâu Điên đứng nhất nhì trong Linh Khê Tông, ông ta đã đạt đến cảnh giới đại sư võ đạo sơ cấp.

Tức là ngang bằng với chiến lực chuẩn chiến thần.

Không ai có thể tránh được khi đấu với thực lực hung hãn như vậy.

Ngay cả Ninh Cương Hùng cũng nhếch môi cười khẩy.

“Tên đó chết chắc rồi! Mặc dù thực lực của Trâu Điên kém tôi một chút nhưng cũng không phải là người Lưu Sùng hằng có thể đấu lại. Tên này có thể đánh bại được Lưu Sùng Hằng có thể là do may mắn, gặp phải đối thủ da thịt cứng như sắt, hơn nữa sức mạnh bạo phát khác thường như Trâu Điên thế này thì cũng chỉ có chết thôi!”

Ninh Tinh Võ cũng cười khẩy nói: “Tất nhiên rồi! Con vẫn tin vào thực lực của chú Trâu Điên, lần này tên Tiêu Chính Văn đó chết chắc rồi”.

Nhưng!

Bọn họ vừa dứt lời thì cảnh tượng sau đó trên sân tập khiến mọi người đều hoảng sợ.

Đòn tấn công có sức nổ tung của chưởng giáo Trâu Điên đánh về phía Tiêu Chính Văn.

Ngay cả bản thân ông ta cũng đã chắc chắn được kết cục bị nổ tung của Tiêu Chính Văn.

Nhưng!

Ngay sau đó.

Ông ta kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Chính Văn lắc đầu với mình, sau đó anh ra đòn đánh thẳng về phía đòn tấn công vừa rồi của ông ta.

“Không biết tự lượng sức mình!”, Trâu Điên gào lên.

Đọc truyện chữ Full