Chương 814: Mày còn ra điều kiện với tao sao?
“Em đi cùng anh”.
Khương Vy Nhan đứng dậy, cô biết Tiêu Chính Văn ra ngoài làm gì, cô cũng rất muốn đi xem.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, nhìn Khương Vy Nhan nói: “Không được, em không được đi, ở đây đợi anh”.
Tiêu Chính Văn biết trước giờ Khương Vy Nhan vẫn rất thông minh, trong ánh mắt cô mang theo vẻ dịu dàng, nhưng lại rất kiên cường chắc chắn!
“Hiện trường bên trong đẫm máu, phụ nữ như em đi không thích hợp, nhỡ bị ám ảnh thì sao?”, Tiêu Chính Văn nói.
Dù sao nơi đó có một kẻ chết một kẻ bị thương, Tiêu Chính Văn muốn biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau, nhất định sẽ sử dụng những màn tra tấn đẫm máu, nếu đưa Khương Vy Nhan đi cùng thì bên trong rất không phù hợp cũng không thuận lợi cho Tiêu Chính Văn ra tay.
“Nhưng hôm nay bọn họ tới giết em”.
Khương Vy Nhan lại bướng bỉnh, tới trước mặt Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn vào hai mắt anh nói: “Chuyện này có liên quan tới em, em nhất định phải đi!”
Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, bất lực nói: “Được rồi, anh đã nói trước rồi đấy, đó là nơi đẫm máu, em không chịu được thì ra ngoài”.
“Được, em biết rồi”.
Khương Vy Nhan nghiêm túc nói.
Đội trưởng Vương Triều của đội bảo vệ làm việc rất tháo vát nhanh nhẹn, thu dọn nhà kho thành một gian phòng đơn, ném hai kẻ đầy máu vào trong. Nói chính xác hơn thì một trong hai kẻ đó đã là cái xác lạnh như băng, kẻ còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, đang hôn mê bất tỉnh.
Vương Triều đứng ở cửa, thấy Tiêu Chính Văn dính đầy máu và Khương Vy Nhan một trước một sau bước tới, vội vàng tiến lên nói: “Anh Tiêu, tổng giám đốc, người đang ở bên trong”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, vỗ vai Vương Triều nói: “Ừ, tốt, làm tốt lắm, sẽ tăng lương cho cậu”.
“Anh Tiêu cứ yên tâm, tất cả nhân viên đội bảo vệ chúng tôi đều đợi chỉ thị của anh Tiêu”.
Vương Triều vừa nghe thấy được tăng lương, liền vui mừng khôn xiết, tinh thần cũng hăng hái hơn nhiều.
“Canh giữ ở cửa là được, không có sự cho phép của tôi không được cho ai khác tiến vào!”
“Vâng, anh Tiêu yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Vương Triều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, cung kính nhận lệnh, sau đó ngẩng đầu nói với nhân viên trong đội bên cạnh: “Nghe thấy sự sắp xếp của anh Tiêu chưa? Mau điều hai mươi người tới đây, canh giữ chặt chẽ nơi này, không cho phép bất cứ ai bước chân vào trong”.
Nhân viên bảo vệ nghe xong cũng cung kính đáp, sau đó vội vàng chạy đi.
Tiêu Chính Văn đứng ngoài cửa, hỏi Khương Vy Nhan bên cạnh: “Em chuẩn bị tinh thần xong chưa?”
Khương Vy Nhan không nói gì, Tiêu Chính Văn thấy gương mặt xinh đẹp của cô liền lắc đầu.
Dưới tình huống cực kì nguy hiểm, Khương Vy Nhan đã rất dũng cảm, nhưng vừa bình tâm hồi tưởng lại ký ức ban nãy tất nhiên trong lòng sẽ để lại bóng đen, hơn nữa cô sắp đối mặt với xác chết, khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái.
Sau đó, Tiêu Chính Văn dịu dàng nói: “Nếu lát nữa thấy sợ thì em cứ nói với anh”.
Khương Vy Nhan do dự, nhưng ánh mắt nhanh chóng trở nên kiên định.
Tiêu Chính Văn nhìn cô, không nói gì cầm tay cô đi vào trong phòng.
Khương Vy Nhan hơi nhíu mày, nhưng không từ chối mà đi cùng anh vào trong.
Vừa mở cửa ra, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi, khiến cô suýt chút nữa ngất tại chỗ!
“Cái tên Vương Triều này ngốc quá, không mở cửa sổ ra!”
Tiêu Chính Văn đi qua mở cửa sổ, không khí tươi mát đột nhiên bay vào khiến mùi máu tanh trong phòng giảm bớt.
Tên Đại Bàng giao đấu với Tiêu Chính Văn lúc đầu đang nằm trong vũng máu dưới đất, hôn mê bất tỉnh!
Sói Bắc ở bên cạnh nằm bẹp dí, sắc mặt trắng nhợt, cơ thể đã lạnh ngắt từ lâu, là một cái xác không hồn.
Thấy cảnh tượng trước mặt, Khương Vy Nhan nhíu mày, tên trước mặt này chính là kẻ suýt chút nữa bóp chết cô trong phòng thí nghiệm!
Tiêu Chính Văn cũng không quan tâm Khương Vy Nhan đang nghĩ gì, anh bước tới trước ămtj thi thể Sói Bắc.
Có những lúc, thi thể mới là kẻ nói thật nhất.
Anh tới bỏ áo blouse trên người hắn ra, cả cơ thể Sói Bắc phơi bày ra trước mắt anh, Làn da trắng bệch, có vài vết bầm, lồng ngực lõm hoàn toàn, mềm nhũn như bông, Khương Vy Nhan nhíu chặt mày, có cảm giác buồn nôn nhưng vẫn kiên trì đứng đó.
Sau khi kiểm tra tỉ mĩ một lượt, ngoại trừ những vết thương kia ra thì không thấy bất kể thứ gì để chứng minh thân phận.
Chẳng lẽ tổ chức sát thủ không có thứ gì như hình xăm để chứng minh thân phận hay sao?
Tiêu Chính Văn âm thầm lắc đầu, bước tới trước mặt Đại Bàng đang hôn mê, đạp vào chân hắn vài cái.
Đại Bàng bị Tiêu Chính Văn đá tỉnh, cơn đau từ đầu gối và vai truyền đến khiến hắn không khỏi hít sâu vài hơi khí lạnh.
Đại Bàng mở hai mắt ra, hắn thấy Tiêu Chính Văn đang mỉm cười, lập tức phòng bị, nhưng vừa nhúc nhích đã chạm tới vết thương khiến máu lại ào ào chảy ra.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng động đậy, như vậy máu sẽ mất rất nhanh, sau đó sẽ bị choáng váng”, Tiêu Chính Văn nhếch miệng cười nói.
Đầu gối bị đạp gãy vụn, tay bị dao găm đâm xuyên, xương bả vai cũng bị dao găm chém nát.
Lúc nãy Tiêu Chính Văn cầm dao găm chém nát xương bả vai của hắn, cắt đứt luôn cả những thớ thịt xung quanh, do đó lúc này, Đại Bàng hoàn toàn là một kẻ tàn phế, căn bản không có sức chống cự!
Đại Bàng cười thảm thương hạ tay mình xuống, xụi lơ ngồi dưới đất nhìn ánh mắt lạnh băng của Tiêu Chính Văn, hắn biết hôm nay nhất định hắn không thể sống sót thoát khỏi nơi này, người thanh niên trước mặt này cứ như ma quỷ!
Chỉ là, Sói Bắc sao rồi?
Hắn có thuận lợi lấy được dữ liệu trong phòng thí nghiệm hay không?
Tiêu Chính Văn như nhìn thấu suy nghĩ của Đại Bàng, cười khẩy nói: “Mày muốn biết đồng bọn mình đang ở đâu đúng không? Rất tiếc, hắn đã chết”.
Sao có thể chứ?
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, khuôn mặt Đại Bàng đầy vẻ khó tin, cơ thể đột nhiên trở nên căng thẳng!
Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Sói Bắc đang nằm trong vũng máu!
Không, đây nhất định không phải thi thể của Sói Bắc!
Đại Bàng hơi hoảng hốt, như một quả khí bóng xì hơi, ngồi bệt dưới đất, bật cười thảm thiết.
Lúc này Đại Bàng hoàn toàn không muốn chống cự, hắn nhớ lại đòn đánh khủng khiếp của đối phương, đây không phải người nữa rồi!
Đại Bàng rất tự tin với năng lực ám sát của mình, hắn là cao thủ số một của tổ chức, nhưng ngay cả hắn khi đối mặt với người đàn ông này cũng như thể con gà đấu với chim ưng, không chịu nổi một đòn!
Thực lực của người đàn ông này nếu ở trong tổ chức, có lẽ sẽ ngang bằng với ông chủ, thậm chí còn kinh khủng hơn cả ông chủ!
Đại Bàng không thể che giấu được nỗi sợ hãi trong lòng!
Trước khi thực hiện nhiệm vụ, chủ thuê có nói trong tập đoàn Vy Nhan có kẻ phiền toái, nhưng bọn chúng không tin, trong mắt bọn chúng, tất cả chỉ là đồ sâu bọ!
Nhưng tới bây giờ, bọn chúng đã hiểu ra, mình đã gặp đối thủ cực kì mạnh!
“Cho mày một cơ hội, tự mình nói hay để tao hỏi?”, Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Đại Bàng hỏi.
Nếu đối phương lựa chọn im lặng hoặc ngoan cố chống cự, thì Tiêu Chính Văn sẽ dùng chút thủ đoạn đẫm máu, dù sao anh cũng sẽ không để loại người như này sống tiếp.
Đại Bàng im lặng, chịu đựng cơn đau và sự hoảng hốt trong lòng hỏi: “Nếu tôi nói hết thì có thể tha cho tôi đường sống không?”
“Mày còn ra điều kiện với tao sao?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khiến Đại Bàng run rẩy, bất giác nuốt nước bọt.