TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 833

Chương 833: Anh đang uy hiếp tôi sao?

Sau thời gian dài tập luyện, vóc dáng Tiêu Chính Văn rất cân đối, các đường cơ bắp săn chắc rắn rỏi, mặc dù không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn nhưng lại toát ra sức hấp dẫn của riêng anh khiến phái nữ phải liếc nhìn thêm vài lần.

Tất nhiên vóc dáng này chỉ thu hút được sự chú ý của mấy cô gái chưa hiểu sự đời.

Còn đôi mắt Tiêu Nhược Lam lại cứ tìm gì đó trên người Tiêu Chính Văn, ánh mắt mập mờ đầy vẻ nghi hoặc.

Tại sao lại không có?

Chẳng lẽ tin tức của chủ nhân là sai sao?

Tiêu Chính Văn nhìn thấy hết vẻ mặt của Tiêu Nhược Lam, cười nói: “Lẽ nào cứ để tôi đứng mãi thế này à? Hay là cô bị vóc dáng đẹp mắt của tôi mê hoặc luôn rồi?”

Lúc này Tiêu Nhược Lam mới hoàn hồn, thu tầm nhìn lại, môi nhếch lên nụ cười nhạt, sau đó đưa một bộ đồ cho Tiêu Chính Văn nói: “Anh thay bộ này đi, chắc sẽ đẹp đó”.

“Hả? Hình như không hợp lý lắm”.

Tiêu Chính Văn cười híp mắt nói: “Cô đã nhìn cơ thể tôi rồi, chẳng lẽ tôi không nên nhìn của cô sao?”

Tiêu Nhược Lam nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nói: “Anh đang đùa à?”

Nhưng đồng thời trong mắt Tiêu Nhược Lam cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Cô hiểu lầm rồi”, Tiêu Chính Văn nhếch môi cười: “Tôi không đùa đâu”.

Sau đó Tiêu Chính Văn bước đến một bước, vốn dĩ phòng thay đồ không rộng, lồng ngực cường tráng gần như dán sát vào bộ ngực đầy đặn của Tiêu Nhược Lam nói: “Cô nghĩ tôi đang đùa với cô sao?”

Tiêu Nhược Lam cau mày, cô ta cảm nhận được ý đe dọa từ trên người Tiêu Chính Văn.

Nhất là đôi mắt như nhìn thấu hết mọi chuyện.

Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra gì rồi?

Tiêu Chính Văn không nói gì, Tiêu Nhược Lam cũng câm như hến.

Chỉ có điều, trong phòng thay đồ chật hẹp này, bầu không khí đã trở nên mập mờ, thậm chí Tiêu Nhược Lam cũng thở gấp, mà như vậy đang chứng tỏ trong lòng cô ta đang có âm mưu gì đó.

Tiêu Chính Văn thấy cô ta im bặt thì giơ tay ra ôm cái cổ trắng ngần của Tiêu Nhược Lam, sau đó tay anh dọc theo cái cổ trắng như tuyết, dần trượt xuống định luồn tay vào cổ áo hở ra của Tiêu Nhược Lam.

Người Tiêu Nhược Lam cứng ngắc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, sắc mặt rất kém nói: “Bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào đây, tôi cảnh cáo anh không được làm bậy!”

Tiêu Chính Văn nhìn người phụ nữ đang hoảng hốt trước mặt nói: “Ồ, vậy à? Thế tôi cũng muốn nói cho cô biết dù tôi có làm gì cô ở đây cũng không ai có thể làm gì được tôi, cô có tin không?”

Tiêu Nhược Lam cúi đầu xuống, cô ta có thể cảm nhận được sự tự tin và hung tàn của Tiêu Chính Văn. Sự tự tin này mạnh mẽ hơn những người cô ta từng gặp, khiến cô ta không thể phản kháng.

Dù Tiêu Chính Văn nói chuyện rất bình thản nhưng lại có cảm giác khiến người ta không thể thở nổi.

Ngón tay Tiêu Chính Văn dần trượt xuống, dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Nhược Lam, anh trượt thẳng xuống cúc áo thứ tư của cô ta.

Vì Tiêu Nhược Lam đã cởi cúc áo thứ ba trước đó rồi, nên chỉ cần cởi cúc thứ tư thì bộ ngực bí ẩn này không có gì che đậy nữa cả, e là sẽ lộ hết ra ngoài.

“Đến giờ mà cô vẫn không nói thật à? Rốt cuộc cô là ai? Ai bảo cô đến đây?”

Giọng Tiêu Chính Văn hơi lạnh lùng, anh đẩy kính lên, dù trước mặt là một người phụ nữ cực đẹp nhưng lúc này trong mắt anh không hề chứa dục vọng.

Trong veo!

Thuần khiết!

Đây chính là cảm giác của Tiêu Nhược Lam với Tiêu Chính Văn!

Người đàn ông này rất đáng sợ!

Từ lúc bước vào phòng thay đồ, Tiêu Chính Văn đã nhận ra có điều khác thường. Trong căn phòng này chỉ có mình anh và Tiêu Nhược Lam, vậy thì chắc chắn Tiêu Nhược Lam này có điều bất thường.

“Sao vậy, cô nghĩ cô có thể giấu được tôi à?”

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, cười khẩy nói: “Nếu cô có thực lực thì đã ra tay nãy giờ rồi, sẽ không để mặc tôi khống chế như vậy. Cô nói đi, cô là ai, mục đích là gì, có lẽ tôi sẽ nể mặt Vy Nhan mà buông tha cho cô”.

Tiêu Nhược Lam vẫn cắn chặt môi, ánh mắt hơi dao động, dường như đang do dự.

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!”

Ngón tay Tiêu Chính Văn chạm nhẹ vào cúc áo đó!

Tiêu Nhược Lam bỗng căng thẳng run lên, cô ta vừa run rẩy liền khiến người ta lóa mắt.

“Bây giờ chắc là cô sẽ nói nhỉ, cô là ai, mục đích của cô là gì?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Hay là cô muốn tìm thứ gì trên người tôi?”

Nhưng Tiêu Nhược Lam vẫn cúi đầu không nói tiếng nào.

Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, anh không ngờ Tiêu Nhược Lam còn có thể im hơi lặng tiếng dưới sự đe dọa như vậy, anh nói: “Không định thẳng thắn thật à?”

Anh không lo đối phương sẽ giở trò gì, anh có cách trừng trị người phụ nữ Tiêu Nhược Lam này!

“Nếu cô đã muốn im lặng thì đừng trách tôi!”

Dứt lời, một tay Tiêu Chính Văn túm lấy phần áo trước ngực Tiêu Nhược Lam, sau đó dùng sức kéo, roẹt!

Cả một hàng cúc áo bung hết, cảnh đẹp lập tức bày ra trước mặt Tiêu Chính Văn.

Đây là phong cảnh đẹp nhất mà Tiêu Chính Văn từng thấy, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người ta xuýt xoa.

Cảnh đẹp nhân gian!

Lúc này mặt Tiêu Nhược Lam đỏ bừng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vã lấy tay che lại nhưng Tiêu Chính Văn lại ngang ngược kéo áo ở đầu vai cô ta xuống eo, sau đó buộc đôi tay mềm mại của cô ta ra đằng sau.

Mặt Tiêu Nhược Lam hiện lên vẻ tức giận và xấu hổ tột cùng, nhưng cơn giận này cộng thêm đôi gò má ửng hồng của cô ta lại cho người khác cảm giác rất thú vị.

“Chết tiệt! Anh có biết anh làm vậy sẽ có hậu quả gì không?”

Hai tay Tiêu Nhược Lam bị buộc lại, thân người cô ta lồ lộ ra trước mặt Tiêu Chính Văn.

Cô ta thề sau khi ra ngoài, cô ta nhất định phải chém gã đàn ông thối tha này thành tám mảnh!

Cô ta lớn vậy rồi nhưng chưa từng bị làm nhục như thế.

“Anh đang uy hiếp tôi sao? Anh không nghĩ tình trạng hiện giờ của anh mà nói mấy lời này rất cứng nhắc à?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn dần trở nên lạnh như băng, sắc mặt cũng xám xịt nói: “Thật ra con người tôi rất dễ nói chuyện, cũng không thích gây phiền phức, người không đụng vào tôi, tôi cũng không thích dính vào nhưng tại sao cô lại nghĩ là tôi đang uy hiếp cô? Nếu không phải cô có mục đích thì tại sao lại muốn tiếp cận tôi?”

“Cô nhìn cô xem, rõ ràng là cô muốn tìm thứ gì đó trên người tôi nhưng cô lại làm giống như tôi là một tên ác bá đang ức hiếp cô, cô không nghĩ tôi mới là người nên cảm thấy oan uổng mới đúng sao?”

Tiêu Nhược Lam không hề để tâm đến mấy lời của Tiêu Chính Văn, cô ta đỏ mặt, tức giận nói: “Anh cút ra cho tôi, nếu không tôi gọi người đấy”.

Nghe thế, Tiêu Chính Văn cảm thấy sảng khoái, híp mắt nói: “Cô gọi đi, chỉ cần cô không để ý đến ánh nhìn của người khác thì cứ gọi”.

Tiêu Nhược Lam nghe thế vẫn kiên cường không chịu tiết lộ, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngực mình, sau đó nhìn vào mắt Tiêu chính Văn nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Đọc truyện chữ Full