Chương 843: Một đấm tan xác
Lúc này, chiến thuật mà quân lính Hắc Long dày công tập luyện được thể hiện một cách hoàn mỹ.
Nơi này là rừng rậm, cây cối chính là chốn ẩn nấp tốt nhất, bọn họ thường đến đây để diễn tập, nên hết sức quen thuộc địa hình nơi này, bọn họ liên tục di chuyển qua một bên, giành được thêm chỗ trú ẩn.
Chỉ cần cố gắng cầm cự thêm chút nữa, quân tiếp viện sắp đến rồi!
“Không được rồi, phía sau là một khoảng đất trống khá rộng, nếu đối phương ném lựu đạn ở đó, chúng ta không tránh thoát được. Không ổn, không thể lui về phía đó!”
Một quân lính Hắc Long hét lên.
Thế nhưng nếu không lui về bên đó, vậy bọn họ sẽ bại lộ trong tầm ngắm của đối phương, nếu thế tất cả sẽ trở thành mục tiêu của bên kia.
Làm sao đây?
“Tôi lên đón địch, mấy cậu đi mau!”
Một trung đội trưởng quân Hắc Long lớn tiếng dặn dò, sau đó vội xông ra ngoài, thu hút sự chú ý của hỏa lực.
Bấy giờ chỉ còn lại hai quân lính Hắc Long ở bên cạnh bảo vệ công chúa Jessica, mà một người còn bị thương ở chân.
“Công chúa Jessica, đừng sợ, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô”.
Binh lính Hắc Long bị thương ở chân nói.
“Được, tôi tin các anh”.
Jessica không hề tỏ ra hoảng sợ, trái lại còn bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.
“Haizz, lúc này rồi, cô không thể tin tưởng tất cả mọi người”, người lính Hắc Long còn lại khàn giọng, nói.
Bùm!
Ánh mắt hắn lạnh lùng, bắn một phát súng vào đồng đội đang bị thương ở chân, đột ngột khiến đối phương mất đi cả năng lực hành động.
“A!”
Jessica hét lên, không ngờ người vẫn luôn bên cạnh bảo vệ mình, lại là người xấu.
Một vài binh lính hắc Long khác đang giao chiến ở phía trước cũng quay đầu qua, ánh mắt kinh hoàng.
Pằng pằng pằng!
Chính vào lúc họ mất tập trung, hỏa lực của đối phương đã lên đến đỉnh điểm, sức công phá cực lớn khiến họ không ngóc đầu lên nổi.
“Nội ứng của chúng tôi đã đơn độc tiếp cận mục tiêu để giết cô ta rồi!”
Một tên côn đồ hét lên.
“Anh không phải lính Hắc Long sao? Tại sao lại nổ súng giết đồng đội?”
Jessica lớn tiếng chất vấn.
“Lính Hắc Long cái quái gì chứ, tôi chả phải kẻ ngu xuẩn, tôi là nội ứng được gài vào đây, tôi tên là Anric, cô chết chắc rồi”.
Anric giơ súng lên, chuẩn bị kết liễu cuộc đời Jessica.
Nhưng khi đang chuẩn bị bắn một súng giải quyết nhanh gọn thì hắn ta phát hiện ra đồng bọn đã bị đối phương giết chết quá nữa, không những thế, Tiêu Chính Văn còn xuất hiện trước mặt hắn.
Cả người mang theo sát khí ngút trời!
Mà chỉ mấy phút trước…
“Quân Hắc Long cái khỉ gì, chẳng qua chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi”.
Trong đám người tập kích quân Hắc Long, đội trưởng Yuri làm một cử chỉ tay tỏ vẻ khinh bỉ miệt thị.
Nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi, bọn chúng đang chuẩn bị rút quân, xe tải của bọn chúng dừng cách đó khá gần. Hơn nữa ở xa hơn chút còn có trực thăng đang đợi.
Rầm rầm rầm!
Khi nhóm những kẻ tập kích chuẩn bị rút lui, một bóng người sừng sững chặn đường chúng lại.
“Đây là ai?”
Người tên Yuri kinh ngạc thốt lên, đối phương cũng không mặc quân phục, hơn nữa trên tay không hề có vũ khí, lạ dám ngang nhiên cản đường bọn họ.
“Mặc kệ hắn là ai, nổ súng bắn chết đi”.
Có người gào lên.
Mấy họng súng đen từ từ được nâng lên, dường như chỉ giây tiếp theo thôi, đối phương sẽ bị bắn thành tổ ong.
“Hừ! Nếu đã đến rồi, thì ở lại đi”.
Tiêu Chính Văn chuyển động cơ thể, hoàn toàn bạo phát, phi lên không trung bằng tốc độ mắt thường không thấy được, cướp đi khẩu súng trên tay tên kia.
Anh lật người, một tay bóp cò, bắn chết gần chục tên côn đồ trước mặt.
Tất cả những việc này nói ra thì chậm, trên thực tế kể từ lúc tên kia la hét muốn giết Tiêu Chính Văn đến khi gần chục tên côn đồ bị bắn chết, chỉ chưa đầy hai giây.
Đây là thời gian mà chẳng ai kịp phản ứng lại, khi bọn chúng chợt nhận ra đã lập tức nổ súng về phía Tiêu Chính Văn, chỉ cần bị trúng một viên đạn thì đối phương sẽ mất đi sức lực chiến đấu.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, cơ thể xoay chuyển giữa không trung, dễ dàng tránh thoát màn đạn bắn qua.
“Cái gì vậy? Đây còn là người bình thường không? Lại có thể tránh được đạn của chúng ta. Không ổn rồi, hắn ta lại định bắn nữa, mau giết hắn, mau giết hắn đi!”
Yuri cuống cuồng gào thét như xé gan xé ruột.
Tiêu Chính Văn khinh thường, mũi chân chạm xuống đất, lập tức vô số đất đá bụi mù tung về phía đối phương.
“A, tôi không nhìn thấy gì nữa, cứu với”.
Không ít tên côn đồ bị trận cát bụi của Tiêu Chính Văn ập vào mắt, không ngừng đưa tay lên dụi mắt.
Tiêu Chính Văn không hề lãng phí cơ hội tốt này, thẳng tay bóp cò, lại kết liễu mười mấy người bên đối phương.
Trải qua hai loạt đạn của Tiêu Chính Văn, cộng thêm việc giao đấu hỏa lực với quân lính Hắc Long vừa nãy, đám người tập kích ban đầu vốn có hơn năm mươi người giờ chỉ còn chưa đầy chục người, bao gồm cả Yuri và Anric đang giữ công chúa Jessica.
“Sao lại có người mạnh đến vậy? Không được, chúng ta phải mau chóng rút lui, bằng không sẽ phải bỏ mạng ở đây. Anric, dẫn công chúa đó đi, chúng ta rút”.
Đám Yuri luôn núp phía sau, lúc này đã tới cổng doanh trại. Lợi dụng đồng bọn che chắn phía trước, bọn chúng nhanh chóng quay đầu bỏ trốn.
“Tôi đã nói rồi, đến đây, thì phải ở lại”.
Lời nói của Tiêu Chính Văn lạnh như băng, lao thẳng tới chỗ đám côn đồ, đối phương chưa kịp nổ súng đã bị xử lý.
Hiện giờ chỉ còn sót lại ba tên, ngoài Yuri và Anric cùng công chúa Jessica đang bị bắt giữ, còn có một tên từ đầu tới cuối vẫn chưa hề ra tay.
“Đám người Hoa Quốc các người đừng ép người quá đáng, cô công chúa này cũng đâu phải người của nước các người, sao phải bảo vệ cô ta?”
Yuri vừa chạy vừa gào thét.
Tiêu Chính Văn không trả lời, mà vẫn tiếp tục xông về phía bọn chúng, giáng cho Anric một đòn.
“Jerry ra tay đi, nếu không cả lũ sẽ chết ở đây đấy!”, Yuri gầm lên.
“Hừ!”
Kẻ côn đồ tên Jerry kia bất chợt quay đầu, tấn công Tiêu Chính Văn.
Bịch bịch bịch!
Tiêu Chính Văn bị một đòn đánh lui về sau.
“Hừ, nếu anh còn đuổi theo, tôi sẽ lấy mạng anh, đồ Hoa Quốc rác rưởi, đừng qua đây nữa”.
Vốn Jerry nghĩ mình có thể dễ dàng chém giết, nhưng lại không ngờ Tiêu Chính Văn hình như chỉ bị đòn đánh này làm lui về sau một chút mà thôi.
Vừa ngạc nhiên và hoài nghi, nên hắn ta cũng chỉ có thể dọa nạt Tiêu Chính Văn.
“Vừa nãy tôi mới sử dụng một phần mười sức lực, thật không ngờ vẫn còn có một cường giả, xem ra mấy người vì muốn đưa Jessica đi mà thật sự dốc hết tâm huyết nhỉ”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói.
“Chém gió không ngượng mồm, đây là bản tính của người Hoa Quốc đấy à, tôi khuyên anh đừng nhúng tay vào, anh cũng là người luyện võ, phải biết quý trọng tính mạng của mình”.
Jerry đe dọa.
“Ồ? Tôi giữ mấy người ở lại đây khó lắm sao?”
Tiêu Chính Văn vừa đuổi theo vừa chất vấn.
“Lẽ nào anh có thể đánh bại tôi? Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, đồ Hoa Quốc rác rưởi”.
Jerry khinh thường.
“Đánh bại anh, rất khó à? Hàng Long Phục Hổ, giết!”
Tiếng hét của Tiêu Chính Văn vang lên, sau đó anh đánh thẳng một đòn về phía Jerry.
“Cái gì?”
Jerry vốn đang lao về phía trước chợt khựng lại, hắn ta cảm thấy một trận cuồng phong ập đến, mối nguy hiểm về tính mạng đột ngột bao trùm cả tâm trí hắn ta.
Hắn biết, nếu bị đòn này đánh trúng, hắn nhất định sẽ bị xuyên thủng tim gan.
Vì vậy hắn cắn răng, tung ra một chiêu, đối chọi với đòn đánh của Tiêu Chính Văn!
Bùm!
Lúc này Jerry cảm thấy bản thân không phải đang đối mặt với một đòn đánh, mà là đang đâm vào đầu tàu hỏa cực lớn.
Rầm!
Jerry chưa kịp phát ra âm thanh nào đã bị Tiêu Chính Văn đánh đến mức máu thịt lẫn lộn.
Jerry này tuy là cường giả võ đạo phương Tây, nhưng thực lực chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới đại sư hạng trung mà thôi.
Mà giờ phút này.
Anric nhìn Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt đầy hãi hùng!
“Cái gì? Jerry bị đánh tan xác rồi sao?”
Anric khó lòng chấp nhận nổi.
Hắn ta vô thức siết công chúa Jessica đang nắm trong tay, bởi vì hắn biết đây chính là cơ hội sống của mình.
Jessica bị kinh ngạc bởi thủ đoạn của Tiêu Chính Văn, cú sốc quá lớn khiến cô ta quên mất bản thân đang bị bắt làm con tin.
Cô ta là một công chúa, kiến thức sâu rộng, đương nhiên cũng biết cường giả võ đạo lợi hại tới đâu.
Đó là một sự tồn tại vượt qua cả người thường, có thể nói bất cứ cường giả võ đạo nào cũng có năng lực vô cùng mạnh mẽ, vệ sĩ thân cận bên cạnh bố của cô ta cũng là cường giả võ đạo cảnh giới tông sư.
Vậy mà Jerry đường đường là một cường giả cảnh giới đại sư trong võ đạo lại bị Tiêu Chính Văn một đòn đánh tan xác!
Thật không ngờ người đàn ông Hoa Quốc lạnh lùng, không hề có chút hứng nào với mình này lại là người mạnh đến thế!
Anh ta rốt cuộc là ai?