Chương 850: Nhà họ Hồng ở Tây Kinh
Cùng lúc đó.
Tại một khu nhà giàu ở Giang Trung.
Nơi này là một căn biệt thự tầm trung, phong cảnh trong căn biệt thự khá phong phú, nào là sân vườn, đài phun nước, hòn non bộ đều có cả, trông rất cao cấp.
Mấy ngày trước căn biệt thự này được Hồng Phú Trạch mua lại làm nơi sinh sống của hắn. Tiện tay có thể mua một căn biệt thự tầm trung, có thể thấy nhà họ Hồng có thế lực lớn mạnh thế nào.
“Tổng giám đốc Hồng, người kia đã lên xe rồi”, một người đàn ông đeo kính nói.
“Ừ, tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi”.
Một người đàn ông có thân hình phát tướng nằm trên ghế giám đốc, cả người hắn toàn là thịt, cái ghế cũng phát ra tiếng cót két vì không chịu nổi sức nặng.
Hắn chính là tổng phụ trách của công ty chi nhánh nhà họ Hồng ở Giang Trung – Hồng Phú Trạch, cũng là một trong những lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hồng.
Ngồi đối diện với Hồng Phú Trạch là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, lúc này đang lật xem tài liệu, hắn là Hồng Phú An, cũng là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Hồng, là người phụ trách thứ hai của công ty chi nhánh.
“Người đã đến rồi, hơn nữa còn đến một mình”, Hồng Phú Trạch nói.
“Thật ra dựa vào thực lực của chúng ta, tóm gọn hết các doanh nghiệp y dược ở Giang Trung cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, có cần phải xử lý vài chuyện vô ích không?”
Hồng Phú An hỏi.
“Chú không hiểu, nếu Hoàng Khắc Long của Dược Vương Cốc đã nhờ đến chúng ta thì chúng ta phải làm chuyện gì đó để lấy được nhiều con át chủ bài cho họ hơn chứ? Hơn nữa vua Bắc Lương đó không dễ đối phó, sẽ là một tảng đá cản chân lớn trong việc chúng ta thu gọn Giang Trung vào lòng bàn tay. Chỉ cần giải quyết hắn thì công ty sẽ không còn sợ các hiệp hội khác nữa”, Hồng Phú Trạch rít một hơi thuốc, sau đó phả khói ra.
“Dù vua Bắc Lương không dễ đối phó nhưng nhà họ Hồng chúng ta có thế lực chắc chắn, không cần phải dùng mấy thủ đoạn không ai biết như vậy chứ. Đến lúc đó bị lộ ra ngoài, e là sẽ khó giải thích với bên gia tộc”.
Hồng Phú An lo lắng nói.
“Không sao, gia tộc chỉ bảo chúng ta thu gọn các hiệp hội lớn và công ty ở Giang Trung trong thời gian ngắn nhất, không yêu cầu chúng ta dùng thủ đoạn gì”.
“Dù sao kết quả tốt là được, đôi khi quá trình không quan trọng. Phú An này, đây là nguyên nhân tại sao anh là tổng phụ trách lần này mà chú lại chỉ là phó phụ trách thôi đó”.
Hồng Phú Trạch rít một hơi thuốc, sau đó dập đầu thuốc vào trong gạt tàn rồi nói: “Hơn nữa nếu Hoàng Khắc Long tìm đến chúng ta, tại sao chúng ta không lợi dụng thế lực của Dược Vương Cốc chứ?”
Hồng Phú An muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, hắn nghĩ có lẽ đôi khi sự khác biệt giữa mình và anh trai nằm ở đây.
Dù sao nhiệm vụ lần này là trợ giúp anh trai, vậy thì nghe theo anh trai là được, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, còn quá trình có đơn giản hơn thì đôi khi cũng không thành vấn đề.
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa, người đàn ông đeo kính lại xuất hiện.
“Tổng giám đốc Hồng, người đến rồi”, người đàn ông đeo kính nói.
“Được rồi Phú An, bắt đầu kế hoạch đi, đây là sự khởi đầu cho chúng ta có chỗ đứng trong gia tộc”.
Hồng Phú Trạch sửa lại cổ áo nói.
Hai anh em đi ra ngoài đến phòng tiếp khách.
Khương Vy Nhan đã ngồi ở đó, cô đang đọc tài liệu giới thiệu về công ty.
“Ôi, tổng giám đốc Khương, tôi là Hồng Phú Trạch, hân hạnh được gặp cô”.
Hồng Phú Trạch bước đến đón tiếp, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào trước ngực Khương Vy Nhan.
Khương Vy Nhan đã nhìn thấy ánh mắt của hắn nhưng sắc mặt cô vẫn không thay đổi. Cô đến để bàn chuyện làm ăn, chỉ cần đối phương không làm chuyện gì quá đáng thì cô cũng không chủ động vạch trần.
Dù sao cô cũng đã quen với ánh mắt đàn ông khi nhìn mình. Nếu cứ phải so đo như thế thì cô đã tức chết mất.
“Tổng giám đốc Hồng, có gì anh cứ nói thẳng đi, nội dung chúng ta hợp tác cụ thể thế nào?”, Khương Vy Nhan hỏi.
“Không vội, cứ uống nước trước đã, chúng ta vừa uống vừa nói. Phú An, chú đi pha cho tổng giám đốc Khương tách cafe”.
Hồng Phú Trạch ra hiệu bằng mắt cho em trai mình, Hồng Phú An hiểu ý lập tức đi pha cafe.
Một phút sau, cafe được bưng lên, Khương Vy Nhan do dự một lúc rồi uống một hớp, sau đó đặt lên bàn.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện kinh doanh rồi nhỉ”, Khương Vy Nhan nói.
“Đương nhiên là được, tôi muốn để tập đoàn Vy Nhan các cô làm bộ phận chủ lực cho công ty chi nhánh chúng tôi, cô thấy thế nào?”
Hồng Phú Trạch thản nhiên nói.
“Anh có ý gì?”, Khương Vy Nhan hỏi.
“Tổng giám đốc Khương, tôi nói thẳng vậy, lần này chúng tôi đến Giang Trung là muốn thống trị giới Đông y. Nếu cô chịu làm người tiên phong của chúng tôi, đến lúc đó nhận được khá nhiều lợi ích”, Hồng Phú Trạch nói.
“Cái gì? Anh muốn tóm gọn tập đoàn Vy Nhan chúng tôi à? Xin lỗi nhé, không thể được, cuộc nói chuyện của chúng ta hôm nay vẫn nên kết thúc tại đây đi”.
Khương Vy Nhan nhướng mày, cô không ngờ đối phương lại có ý đồ này.
Họ muốn công ty cô làm cầu nối, từng bước tóm gọn các công ty y dược khác ở Giang Trung, chuyện này đúng là kẻ ngu nói mớ.
“Tùy cô vậy”, Hồng Phú Trạch dang rộng hai tay.
Khương Vy Nhan tức giận đứng dậy định rời đi.
“1098!”, Hồng Phú An đếm chữ.
“Anh đang làm gì?”, Khương Vy Nhan bỗng có cảm giác không ổn.
“Không có gì, trong cafe của cô có bỏ thuốc mê mà thôi”, Hồng Phú Trạch cười nói.
“Cái gì? Các anh…”
Khương Vy Nhan vừa muốn nói gì đó thì cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo ập đến, sau đó cô ngã xuống đất.
Hồng Phú Trạch và Hồng Phú An nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
“Anh à, cô gái này trông cũng xinh đấy, hay là trước khi lợi dụng cô ta thì để em chơi đùa sảng khoái chút đi”, Hồng Phú An bật cười nham hiểm nói.
“Không vội, đợi sau khi lợi dụng cô ta lật đổ vua Bắc Lương xong, anh sẽ bảo người đích thân dâng đến phòng chú”, Hồng Phú Trạch nói.
“Vậy được rồi, em sẽ đợi”, Hồng Phú An nói.
Trong một căn phòng.
“Hả?”
Khương Vy Nhan chậm rãi mở mắt ra thì phát hiện tay chân cô đều bị trói trên giường, không thể động đậy.
Ký ức quay về, cô biết mình đã bị lừa, hơn nữa còn bị nhốt trong căn phòng này.
“Ồ, tổng giám đốc Khương tỉnh rồi à?”, Hồng Phú Trạch bước vào.
“Tôi… chồng tôi đâu… anh muốn làm gì? Tại sao lại nhốt tôi ở đây? Anh có biết anh làm vậy là phạm pháp không? Trợ lý của tôi biết tôi đến đây, nếu tôi đi lâu quá chưa về thì cảnh sát nhất định sẽ tìm đến đây”.
Khương Vy Nhan cảnh cáo: “Hơn nữa, chồng tôi rất giỏi! Nếu biết các anh làm vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua cho các anh đâu!”
“Hê hê, tôi sợ quá…”
Hồng Phú Trạch nói: “Chồng cô rất giỏi à? Không chắc đâu. Nhà họ Hồng ở Tây Kinh không phải là dạng vừa nhé”.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Khương Vy Nhan nhìn ra đối phương chẳng hề để lộ vẻ sợ hãi, e là thật sự không sợ nên cô chỉ có thể chuyển đề tài, biết rõ đối phương muốn gì mới có thể bảo đảm sự an toàn của mình.
“Muốn gì à? Chúng tôi không có hứng thú gì với cô nhưng chúng tôi lại khá hứng thú với chồng cô, cũng chính là vua Bắc Lương đó”, Hồng Phú Trạch nói.
“Các anh… các anh muốn lợi dụng tôi để đối phó với chồng tôi sao?”
Khương Vy Nhan bỗng trợn to mắt nói.