TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 878

Chương 878: Chém Viên Thiên Kiệt

 

Viên Thiên Kiệt cúi đầu nhìn con dao găm màu đen đâm xuyên qua ngực mình, máu tuôn ra như suối.

 

Phụt!

 

Miệng ông ta cũng phun ra máu, hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn như thần chết trước mặt nói: “Cậu… cậu đã đột phá cảnh giới Thiên Vương thật rồi à?”

 

Rầm!

 

Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đá vào người Viên Thiên Kiệt khiến ông ta văng ra xa mấy chục mét.

 

Viên Thiên Kiệt bay lên như một viên đạn pháo, sau đó đập người xuống đất làm mặt đất bị thủng một cái hố sâu cực lớn. Sau đó ông ta ngã nhào trong vũng máu, nằm dưới mưa để mặc nước mưa trút xuống người mình.

 

Ngay lúc đó, Viên Thiên Kiệt ngửa mặt lên nhìn mây đen trên bầu trời, không ngừng nôn ra máu.

 

Ngực bị con dao găm màu đen đâm thẳng vào.

 

Cảnh tượng này khiến ba gia chủ còn lại đều kinh ngạc, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

 

Họ nhìn đăm đăm vào Tiêu Chính Văn thì nhận ra lúc này khí thế trên người anh đã thay đổi.

 

Trở nên đáng sợ khác thường.

 

Đó là hơi thở vượt qua cả Bán Bộ Thiên Vương.

 

Đó là loại sát khí thống trị cả thế giới.

 

Khiến ba người họ không khỏi rùng mình, quỳ rạp xuống.

 

Tiêu Chính Văn thế mà thật sự đột phá được cảnh giới Thiên Vương!

 

Cảnh giới Thiên Vương!

 

Bao nhiêu người từng ao ước đạt đến cảnh giới này nhưng không được.

 

Ngay cả họ, liều mạng cả nửa đời, dùng hết bao nhiêu tài nguyên cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, chỉ dựa vào thực lực bản thân mà từ cậu chủ nhà họ Tiêu dần dần từng bước có được địa vị và sức mạnh như hiện giờ.

 

Cảnh giới Thiên Vương.

 

Đã là một khía cạnh cấm kỵ mà bọn họ không có cách nào biết được.

 

Ngay cả tổ tiên lánh đời trong bốn gia tộc lớn cũng không thể đạt được thành tích chiến lực ở độ tuổi của Tiêu Chính Văn.

 

Trong thoáng chốc, ba gia chủ nhìn nhau, trong mắt họ đều có ý muốn rút lui.

 

Vì họ biết rõ cuộc bao vây giết người hôm nay thất bại rồi.

 

Nếu không rút lui thì sẽ chết.

 

Nhân lúc cảnh giới của Tiêu Chính Văn vẫn chưa vững chắc, thực lực vẫn chưa mạnh thì họ nên rút lui.

 

Thế nên ba gia chủ lập tức xoay người bỏ chạy.

 

Lúc này họ chẳng còn hơi sức đâu mà lo lắng cho Viên Thiên Kiệt nằm trong vũng máu nữa.

 

Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương thì chỉ có duy nhất hai từ là bỏ chạy.

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười nham hiểm nhìn ba gia chủ đang bỏ chạy kia, nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay nhất định phải giết được hai Bán Bộ Thiên Vương”.

 

Vừa dứt lời.

 

Anh lao thẳng đến như một luồng ánh sáng.

 

Rầm!

 

Tiêu Chính Văn hung ác đánh một cú vào sau lưng gia chủ nhà họ Đường.

 

Lúc này Đường Hằng Long đang bỏ chạy thì sau lưng bỗng có cảm giác mối nguy hiểm cận kề. Ông ta không quan tâm đến xung quanh mà xoay người đánh một đòn để phản công Tiêu Chính Văn.

 

Nhưng!

 

Cảnh tượng sau đó khiến mọi người sợ hãi.

 

Cú đấm của Tiêu Chính Văn lại bùng lên sức mạnh khủng khiếp làm Đường Hằng Long văng ra xa.

 

Ngay lúc đó, Đường Hằng Long bị văng ra ngoài mấy chục mét, cả người như viên pháo đập vào một cây cổ thụ chọc trời, sau đó ngã xuống đất, còn nảy người lên bảy tám lần mới hoàn toàn rơi xuống.

 

Đường Hằng Long cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng trước mặt bỗng xuất hiện một đợt tấn công từ xa mang theo cả sự tức giận và sát khí ngút trời. Lại là một đòn tấn công bằng quyền đánh mạnh vào người Đường Hằng Long như sao băng lướt qua trái đất.

 

Đường Hằng Long không kịp né đòn, chỉ có thể giơ tay lên chặn trước mặt mình, đón lấy đòn tấn công của Tiêu Chính Văn.

 

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.

 

Đường Hằng Long ngồi xổm xuống đất bị đòn tấn công của Tiêu Chính Văn làm cho dịch chuyển ra xa mấy chục mét.

 

Để lại hai đường dài hẹp do cọ xát trên mặt đất.

 

Hai cánh tay của Đường Hằng Long cũng sưng lên thấy rõ, mất cảm giác.

 

Đường Hằng Long đứng lên, u ám nhìn Tiêu Chính Văn đứng bên kia nói: “Vua Bắc Lương, làm người nên chừa cho người khác một đường sống, hôm nay bọn tôi đã mạo phạm đến cậu rồi!”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt sắc bén nhìn Đường Hằng Long nói: “Làm người nên chừa cho người khác một đường sống ư? Nếu hôm nay tôi không đột phá cảnh giới Thiên Vương, kết cục chỉ có một đó là chết trong tay bốn người các ông”.

 

“Nếu đã như thế, tôi sẽ không thả hổ về núi đâu!”

 

Nghe anh nói thế, sắc mặt Đường Hằng Long tối sầm lại nói: “Ý cậu là muốn một mất một còn với bốn gia tộc lớn sao? Cậu đừng quên thế lực của bốn gia tộc lớn ở Hoa Quốc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Dù có là Thiên Tử đương nhiệm cũng không dám ngông nghênh đối xử với bốn gia tộc lớn như vậy”.

 

Nghe ông ta nói, Tiêu Chính Văn cười nhạo nói: “Thiên Tử không dám nhưng tôi dám. Tôi sẽ là người đầu tiên giương dao lên với bốn gia tộc lớn”.

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại xông đến đánh một cú vào Đường Hằng Long.

 

Đường Hằng Long biến sắc.

 

Lúc này mấy chục cây kim bạc bắn về phía Tiêu Chính Văn đang lao đến chỗ Đường Hằng Long.

 

Tiêu Chính Văn cau mày không thể không đổi hướng tấn công, đồng thời anh giơ tay lên phóng con dao quân đội năm cạnh ra quét ngang qua mấy chục cây kim bạc giữa không trung, tạo ra tia lửa và tiếng keng keng chói tai.

 

Gia chủ nhà họ Đông Phương ở đằng xa cũng gào lên: “Gia chủ nhà họ Đường, mau đi thôi!”

 

Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên ném vài viên hình tròn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Bụp bụp bụp!

 

Mấy viên hình tròn này nổ tung tạo ra một làn khói màu trắng dày đặc.

 

Trước mặt Tiêu Chính Văn là một màn màu trắng mất đi mục tiêu.

 

Anh hít sâu sau đó cũng nhanh chóng bịt mũi và miệng lại.

 

Làn khói trắng này có thành phần thuốc tê, có thể làm người ta mất đi khả năng cử động trong thời gian ngắn.

 

Tiêu Chính Văn cau mày, đợi khói trắng tản bớt đi thì ba gia chủ kia đã mất tăm hơi.

 

Chạy rồi!

 

Tiêu Chính Văn hít sâu một hơi, sát khí trên người cũng giảm xuống. Anh khuỵu một gối xuống phun ra vài ngụm máu, sau đó thở hổn hển.

 

Khí thế trên người Tiêu Chính Văn cũng từ cảnh giới Thiên Vương rơi xuống cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương.

 

Lúc nãy anh vẫn chưa đột phá cảnh giới hoàn toàn, chỉ là mượn trợ sức của thời cơ đột phá để cứng rắn thăng cấp sức mạnh đến ngưỡng cửa của cảnh giới Thiên Vương.

 

Nói đúng hơn là tình trạng hiện giờ của Tiêu Chính Văn không ổn lắm.

 

Thực lực đang ở ngưỡng cửa giữa Bán Bộ Thiên Vương và cảnh giới Thiên Vương.

 

Cộng thêm vừa nãy anh ép buộc mình đánh với Bán Bộ Thiên Vương nên cũng gây ra không ít vết thương cho cơ thể.

 

Do đó, cảnh giới sức mạnh hiện giờ của Tiêu Chính Văn không ổn định.

 

Hơi thở có lúc sẽ xuống mức chủ soái địa cấp ba sao, có lúc tăng lại lên cảnh giới Bán Bộ Thiên Vương… Tiêu Chính Văn chịu đựng cơn đau ôm ngực đứng dậy, quay lại đình Phục Long trong cơn mưa xối xả, nhìn Long Lân nằm trong vũng máu, anh ngồi xổm xuống vuốt mắt cho anh ta.

 

Sau đó Tiêu Chính Văn cứ thế đứng dưới mưa vài phút.

 

Long Lân đã chết trong chiến trận.

 

Anh nhất định sẽ bắt bốn gia tộc lớn phải trả mối thù này.

 

Sau đó Tiêu Chính Văn cõng Long Lân trên lưng dọc theo đường núi từng bước đi về phía xa.

 

Còn Viên Thiên Kiệt ở một bên cả người đầy máu nhìn mây đen dày đặc và sấm chớp trên bầu trời.

 

Ông ta liên tục rên rỉ, cơ thể cũng không ngừng co giật, sau đó dần dần mất đi sức sống.

 

Một lát sau.

 

Hai bóng người mặc áo choàng đen, sau lưng có huy hiệu Kim Tự Tháp màu vàng xuất hiện ở Phục Long Cốc. Hai người đứng bên cạnh Viên Thiên Kiệt nhìn ông ta giờ đã trở thành xác chết.

 

Một người trong đó không nghe ra được cảm xúc từ giọng nói mà chỉ thờ ơ nói: “Tại sao không ra tay giúp cậu ấy?”

 

Một người khác nói: “Chỉ có ở trong cảnh giới tuyệt đối, nó mới có thể trưởng thành. Thời gian cho chúng ta và nó không còn nhiều nữa, chiến trường ngoài vùng cần nhiều cường giả hơn”.

 

“Cậu ấy là cháu ruột của ông, ông nỡ để cậu ấy đi vào chiến trường ngoài vùng sao?”

 

Người đó có dáng người mảnh khảnh hỏi ngược lại.

 

“Đây là số mệnh của nó, cũng là số mệnh của nhà họ Tiêu tôi. Chỉ có đứng ở vị trí cao nhất mới có thể trở thành cường giả thật sự, Hoa Quốc mới có thể không sợ bất kỳ thách thức nào nữa”.

 

Một bóng người khác lạnh nhạt nói, người đó ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Tiêu Chính Văn đã đi xuống núi ở phía đằng xa.

Đọc truyện chữ Full