Chương 883: Cháu bằng lòng
Nghe Tiêu Long nói vậy, sắc mặt Khương Vy Nhan không thay đổi, cô chỉ quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn đang hôn mê trên giường, giọt lệ rơi nơi khóe mắt, miệng khẽ run lên.
Cô có thể vì Tiêu Chính Văn mà từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của mình.
Nhưng cô lại không nỡ!
Cô không nỡ rời xa Tiêu Chính Văn, không nỡ rời xa Na Na.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa tỉnh, Khương Vy Nhan vô cùng sốt ruột.
Cô đã nghĩ hết cách nhưng đều vô ích.
Giờ Tiêu Long lại có cách, bất kể là gì đi chăng nữa, Khương Vy Nhan cũng phải thử!
Cho dù cả đời này không thể tỉnh lại, cô cũng phải thử.
Sau đó, Khương Vy Nhan lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, quay đầu, trịnh trọng nhìn Tiêu Long, sau khi quỳ lạy ba cái, cô nói: “Ông nội, bất kể như thế nào đi chăng nữa cũng mong ông cứu Chính Văn. Nếu cháu rơi vào hôn mê thì xin ông hãy nói với anh ấy, đừng vì cháu mà đau lòng rơi lệ, hãy quên cháu đi và tìm một người phụ nữ khác rồi chăm sóc tốt cho Na Na”.
Nói xong những lời này, Khương Vy Nhan đã khóc không thành tiếng.
Thế nhưng với quyết tâm mạnh mẽ, cô đã đưa ra quyết định.
Tiêu Long nhìn Khương Vy Nhan, gật đầu, nở nụ cười hài lòng, vội vàng kéo cô đứng dậy và nói: “Cháu dâu tốt, sao ông nội có thể chia cắt cháu và Chính Văn được chứ? Nếu Chính Văn biết cháu vì cứu nó mà khiến cháu gặp phải bất trắc thì chắc chắn nó sẽ oán hận ông mất!”
Nghe những lời này, khuôn mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ mơ hồ không hiểu nhìn Tiêu Long.
Tiêu Long cười nói: “Cháu yên tâm đi, vừa nãy ông chỉ thử cháu thôi. Đừng trách ông thăm dò cháu, vì việc kế tiếp chúng ta cần làm rất quan trọng, cũng rất bí mật! Nếu không thật lòng yêu Chính Văn thì hành động tiếp theo của chúng ta cũng rất khó thực hiện được, thậm chí còn gây hại cho Chính Văn! Do đó, ông nội làm như này cũng là vì bảo đảm không có bất kỳ sơ sót nào”.
Nói tới đây, Khương Vy Nhan mới hiểu ra, cô gật đầu đáp: “Ông nội, Vy Nhan tin tưởng ở ông”.
“Được, đứa trẻ ngoan, Chính Văn có thể cưới được người vợ như cháu là phúc của nhà họ Tiêu”.
Tiêu Long tỏ vẻ vui mừng và nở nụ cười hiền hậu.
Sau đó, sắc mặt cụ ấy trở nên nghiêm túc, nói: “Nhưng mà cách này cũng không phải là không có sơ hở, còn có chút trở ngại. Nhưng cháu yên tâm, cho dù ông nội có liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ được cháu và Chính Văn!”
“Ông nội!”
Khương Vy Nhan nghe xong thì trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng.
Cô nghe được trong lời Tiêu Long để lộ ra ý định liều chết!
Nhưng chuyện đã như vậy, cũng không còn cách nào khác.
Khương Vy Nhan lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Tiêu Long, hỏi: “Ông nội, rốt cuộc dùng cách nào mới cứu được Chính Văn?”
Mắt Tiêu Long trở nên sâu hun hút, nói: “Truyền công!”
“Truyền công là gì ạ?”, Khương Vy Nhan không hiểu, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiêu Long giải thích: “Rất đơn giản, lấy sức mạnh của ông, thông qua tâm pháp đặc thù rồi chuyển hóa vào cơ thể Chính Văn và giúp nó đột phá cảnh giới! Chỉ cần nó đột phá thành công là mọi chuyện đều suôn sẻ!”
Dứt lời, Khương Vy Nhan liền nói: “Vậy ông nội sẽ không sao chứ?”
Tiêu Long cười nói: “Không sao đâu, vì cháu trai của mình, hao tổn chút sức lực cũng đáng!”
“Nhưng ông nội ơi, nếu không thành công thì sao? Anh Chính Văn sẽ như nào?”, Khương Vy Nhan lo lắng hỏi.
Tiêu Long nói: “Nếu không thành công, việc Chính Văn có thể tỉnh hay không sẽ là một vấn đề, cho dù nó có tỉnh thì chắc chắn thực lực cũng sẽ rớt xuống một khoảng lớn, thậm chí sẽ xuất hiện tình trạng mất trí nhớ!”
“Suy cho cùng, vốn dĩ truyền công là việc cưỡng ép chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông vào trong cơ thể Chính Văn. Nếu nó có thể tiêu hóa sức mạnh này thì rất có lợi. Còn nếu không thể tiêu hóa lượng sức mạnh to lớn này thì nó sẽ bị cắn trả!”
Nghe tới đây, Khương Vy Nhan tỏ vẻ sốt ruột.
Tiêu Long nở nụ cười bình thản, nói: “Tuy nhiên, cháu dâu đừng lo, có ông ở đây, ông sẽ không để nó xảy ra chuyện đâu!”
“Vâng, ông nội, cháu tin ông”.
Khương Vy Nhan gật đầu, nói.
“Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu ạ? Ông cần cháu làm gì giúp ông không?”, Khương Vy Nhan lại hỏi.
Tiêu Long nói: “Buổi tối sẽ bắt đầu, việc cháu cần làm rất đơn giản, cháu sẽ làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Cháu ư?”, Khương Vy Nhan không hiểu lắm.
Tiêu Long gật đầu, giải thích: “Giờ Chính Văn đang hôn mê, ông không thể chuyển hóa sức mạnh trong cơ thể ông cho nó được. Hơn nữa, sức mạnh của ông quá lớn và quá bá đạo. Do đó, ông phải tìm một người có thể chất và căn cốt đặc thù làm thể chuyển hóa giữa ông và Chính Văn”.
“Mà cháu lại mang thể chất đặc thù trăm năm có một. Thông qua cơ thể cháu có thể áp chế sức mạnh trong cơ thể ông về trạng thái tương đối ổn định và an toàn”.
“Nhưng việc này cũng yêu cầu cháu phải chịu được sự bá đạo của sức mạnh trong cơ thể ông!”
Nói tới đây, Khương Vy Nhan đã hiểu rõ.
Nói cách khác, bản thân cô phải tiêu hóa hết tính bá đạo có trong sức mạnh của Tiêu Long!
Tiêu Long nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan lần nữa, nói: “Cháu dâu, cháu phải nghĩ kĩ, một khi làm như vậy thì gánh nặng cơ thể cháu sẽ vô cùng lớn! Nếu cháu gánh không nổi, Chính Văn sẽ không thể tỉnh lại được! Tương tự như vậy, ngay cả khi cháu chịu được thì sau khi lượng sức mạnh bá đạo trong người ông được cháu làm hòa hoãn lại rồi chuyển hóa một cách ổn định vào người Chính Văn, tính bá đạo đó vẫn sẽ còn lưu lại trong người cháu như cũ”.
“Tới một lúc nào đó, có lẽ tính cách của cháu sẽ có chút thay đổi”.
“Thay đổi thế nào ạ?”
Khương Vy Nhan hỏi.
Tiêu Long trầm giọng, nói: “Nói thực thì ông nội cũng không rõ nữa, cho nên ông mới muốn hỏi cháu, cháu chắc chắn rồi chứ?”
“Chắc chắn!”
Khương Vy Nhan trả lời không cần suy nghĩ.
“Được! Vậy chúng ta chuẩn bị thôi! Bể bơi trong biệt thự dùng để tắm thuốc, ông sẽ chuẩn bị nước thuốc giúp Chính Văn trị thương và giúp cháu hòa hoãn tính bá đạo. Vào đúng tám giờ tối chúng ta sẽ bắt đầu!”
Tiêu Long nghiêm túc nói.
Khương Vy Nhan cũng gật đầu, sau đó xoay người bước tới trước giường Tiêu Chính Văn, nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết sẹo, rơm rớm nước mắt, nói: “Chồng ơi, em vẫn nhớ cảnh ngày hôm đó anh từ trời rơi xuống đỡ được em. Hôm nay hãy để em liều mạng vì anh”.
Sau đó, Khương Vy Nhan gọi nhóm Long Ngao tới.
Khoảnh khắc ba người Long Ngao thấy Tiêu Long cũng tỏ vẻ căng thẳng!
Sau khi xác nhận được thân phận của Tiêu Long, bọn họ liền tỏ vẻ tôn kính và ngưỡng mộ!
Bởi vì người này là ông nội của Long Vương!
Từ nhỏ bọn họ đã từng nghe nói đến danh tiếng của Tiêu Long!
Đó là đại nguyên soái của một triệu đạo quân Hoa Quốc, lalf nhân vật trên đỉnh vinh quang cảu chiến khi Hoa Quốc!
Chỉ là sau này vì vài chuyện mà Tiêu Long đã mai danh ẩn tích mà mọi chuyện liên quan đến cụ ấy cũng bị xóa bỏ.
Mãi đến tám giờ tối, cả trong lẫn ngoài biệt thự đều sáng đèn!
Ở ngoài biệt thự có các cường giả của điện Thần Long thực thi nhiệm vụ phòng giữ nghiêm ngặt!
Ngay cả Ôn Bất Lâm cũng cử một đội lunhs từ Sở chỉ huy quân đội Giang Trung tới phòng giữ nghiêm ngặt trong phạm vu 3 km, nghiêm cấm mọi nhân viên ra vào!
Vào thời điểm này, biệt thự phòng thủ kiên cố vô cùng nghiêm mật!