TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 890

Chương 890: Nhà họ Ngô ở Nam Thục

“Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu?”

Tiêu Chính Văn cau mày.

Chu Diệu Sinh vội vàng nói: “Đúng vậy thưa cậu Tiêu, người trong bức ảnh này là Tiểu Thanh Gia của nhà họ Liễu, tên là Liễu Thanh, là cậu hai của nhà họ Liễu ở Thục Địa, tính cách phong lưu, ngang ngạnh ương bướng, nhưng nhân phẩm thì không có vấn đề gì. Mà nhà họ Liễu này lại là danh môn vọng tộc ở Tây Thục. Liễu Thanh này vốn có hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục, đó cũng là hôn ước mà cả Thục Địa đều vô cùng mong chờ”.

“Bởi vì, nhà họ Liễu ở Tây Thục và nhà họ Mạc ở Đông Thục đều là những gia tộc giàu có hàng đầu ở nơi này, liên hôn giữa các gia tộc quyền quý chính là giai thoại lịch sử của Thục Địa”.

“Thế nhưng Liễu Thanh này tính tình phong lưu khó sửa, không những từ chối hôn ước với cô chủ nhà họ Mạc ở Đông Thục mà còn chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư hạng hai ở Nam Thục”.

Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày.

Thục Địa chia làm ba vùng.

Lần lượt là Đông Thục, Tây Thục và Nam Thục.

Cả Thục Địa có tám mươi nghìn binh lính độc lập, toàn bộ đều do ba tổng tư lệnh của Sở chỉ huy quân đội Thục Địa quản lý.

Mà Sở chỉ huy quân đội lại được xây dựng tại khu vực Nam Thục, bởi vì Nam Thục nằm gần đường biên giới, tiếp giáp với ba quốc gia.

Đông Thục và Tây Thục không xây dựng Sở chỉ huy quân đội.

Đông Thục có hai mươi nghìn binh lính đóng quân.

Tây Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.

Nam Thục có ba mươi nghìn binh lính đóng quân.

Mà binh lính và số hiệu của ba nơi này đều nằm độc lập bên ngoài năm chiến khu lớn.

Bởi vì từ xưa đến nay Thục Địa đều là nơi giao tranh của các nhà quân sự.

Vậy nên từ thời Nhị Đại Thiên Tử đã tách riêng Thục Địa ra, trở thành quân đội Thục Địa riêng biệt chỉ có ở nơi này.

Đây cũng là quân đội nổi tiếng ở cả Hoa Quốc và quốc tế!

Từ thuở xưa đã có lời ca ngợi: “Quân đội Thục Địa vô địch”.

Hơn nữa, quân đội Thục Địa cũng chưa lần nào thất bại cả.

Thế nhưng, bởi vì sự thất trách và tư lợi của tổng tư lệnh Sở chỉ huy quân đội Nam Thục tiền nhiệm mới dẫn đến việc quân Bắc Lương thương vong ba nghìn binh lính.

Cũng bởi vì như vậy, Tiêu Chính Văn mới dẫn quân Bắc Lương bao vây Thục Địa, bắn chết tên chỉ huy làm lỡ dở thời cơ chiến đấu ngay tại chỗ!

Cũng chính từ lúc đó, quân đội và cả nhân dân Thục Địa bắt đầu ôm hận với Bắc Lương.

“Sau đó thì sao?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

Chu Diệu Sinh trả lời: “Liễu Thanh này chạy đến ở rể cho một nhà họ Sư ở Nam Thục, đương nhiên chọc cho ông cụ nhà họ Liễu nổi điên lên, lập tức mở họp báo tuyên bố rằng đoạn tuyệt quan hệ ông cháu với Liễu Thanh, còn xoá tên anh ta ra khỏi gia phả nhà họ Liễu”.

“Đồng thời, nhà họ Mạc còn trở thành trò cười ở Đông Thục vì bị Liễu Thanh từ chối hôn ước, việc này khiến cho người nhà họ Mạc vô cùng thống hận Liễu Thanh và nhà họ Liễu!”

“Có thể nói, hai gia tộc giàu có ở Đông Thục và Tây Thục bây giờ giống như nước với lửa! Ngay cả người dân hai nơi cũng căm ghét và hận thù lẫn nhau”.

Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn cau mày, không ngờ cục diện ở Thục Địa lại như vậy.

Hơn nữa, nhà họ Liễu và nhà họ Mạc lại còn có thể ảnh hưởng tới nhân dân một vùng.

“Đưa tôi đến Nam Thục, tôi phải gặp Liễu Thanh”, Tiêu Chính Văn nói.

Nghe vậy, Chu Diệu Sinh liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt kỳ quái, nói: “Cậu Tiêu, trước khi cậu đến lẽ nào không nghe nói tới chuyện gì hay sao?”

“Chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày, hỏi người lại.

Chu Diệu Sinh hít sâu vào một hơi, lắc đầu nói: “Cậu Tiêu, bây giờ không thể đến Nam Thục được đâu. Nhà họ Sư này là gia tộc hạng hai ở Nam Thục, nhưng bởi vì đắc tội với thế gia hạng nhất ở đó là nhà họ Ngô nên hiện đang phải đứng trên bờ vực phá sản và cả gia tộc sắp bị giết hại”.

“Chuyện gì vậy chứ?”

Ánh mắt Tiêu Chính Văn chợt trở nên sắc lạnh, hỏi.

Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì cô chủ của nhà họ Sư này xinh đẹp như hoa, được cậu chủ ba nhà họ Ngô yêu thích, toan tính gài cho nhà họ Sư một vố, khiến họ phải đối diện với tình cảnh phá sản. Cậu Tiêu, tôi biết cậu là người Bắc Lương, thân phận nhất định tôn quý hơn tôi, nếu không thì nội bộ hệ thống của chúng tôi sẽ không thể không tra ra nổi. Trước khi tới đây, cục trưởng của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, muốn chúng tôi ngầm bảo vệ cho sự an toàn của cậu, dù gì thì người ở đây cũng không hoà hợp với người Bắc Lương lắm. Nếu như cậu tới Nam Thục, để lộ ra thân phận của mình, vậy thì có một số chuyện sẽ không thể khống chế nổi đâu”.

“Hơn nữa, nhà họ Ngô còn có tiếng nói tuyệt đối ở Nam Thục!”

“Tại sao chứ?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

Chu Diệu Sinh nói: “Bởi vì gia chủ nhà họ Ngô này chính là tổng chỉ huy của Sở chỉ huy quân đội Nam Thục! Hơn nữa cậu hai nhà họ Ngô cũng là Cục trưởng của Tổng Cục thanh tra Nam Thục! Cô ba nhà họ Thục lại là người giàu có nhất đất Nam Thục! Có thể nói rằng, nhà họ Ngô này kiểm soát hoàn toàn quân đội, Tổng Cục thanh tra và cả cục diện kinh tế của Nam Thục”.

Nói đến đây, Chu Diệu Sinh không khỏi hít sâu vào một hơi, nói: “Dù có là Cục trưởng Đồng của Tổng Cục thanh tra Tây Thục chúng tôi đến Nam Thục thì cũng phải xem sắc mặt của nhà họ Ngô mà hành sự”.

Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đưa tôi đến Nam Thục”.

Nghe vậy, Chu Diệu Sinh nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, cũng không nói thêm gì, chỉ lên tiếng: “Được”.

Sau đó, Tiêu Chính Văn ngồi xe của Chu Diệu Sinh đi tới Nam Thục.

Đồng thời, anh cũng gọi cho Khương Vy Nhan một cuộc điện thoại, nói là đi xử lý chút chuyện và sẽ trở về ngay.

Ngoài ra, Chu Diệu Sinh cũng cử lính tuần canh giữ bên trong khách sạn, bảo vệ cho sự an toàn của Khương Vy Nhan.

Sau khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Chu Diệu Sinh đã đưa Tiêu Chính Văn tới nhà họ Sư ở Nam Thục.

Lúc này, cửa chính nhà họ Sư đang đóng chặt, quang cảnh vô cùng tiêu điều.

Mà vào lúc Tiêu Chính Văn chuẩn bị xuống xe, mười mấy chiếc xe thương vụ và xe con màu đen, còn có ba, bốn chiếc xe jeep và xe tải quân dụng màu xanh đột nhiên lao tới từ xa, bao vây lấy nhà họ Sư!

Động tĩnh và cảnh tượng này thật sự doạ người!

Một nhóm vệ sĩ mặc tây trang đen nhảy từ trên xe xuống!

Mà những binh lính kia lại mang theo súng ống, bao vây kín mít cửa lớn nhà họ Sư.

Sau đó, một người thanh niên vô cùng phong độ bước xuống từ trên một chiếc xe Bentley màu đen, đeo kính râm, nhướng mày nhìn cửa chính biệt thự nhà họ Sư trước mắt, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên.

Sau đó, hắn giơ tay lên, những vệ sĩ và binh lính mặc tây trang đen xông thẳng vào biệt thự nhà họ Sư!

Chu Diệu Sinh ngồi trên xe nhìn thấy cảnh tượng này thì giải thích: “Cậu Tiêu, người này là cậu ba nhà họ Ngô – Ngô Khắc Dũng! Tính cách ác độc, háo sắc, không việc ác gì không làm! Thế nhưng bởi vì bối cảnh và quan hệ của nhà họ Ngô nên tới giờ Ngô Khắc Dũng vẫn chưa bị bắt, thậm chí còn thành lập băng nhóm của riêng mình ở Nam Thục”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ sắc lạnh.

Đồng thời, trong lòng anh cũng rất hiếu kỳ.

Người mà ông nội bảo mình đến tìm lại bình thường như vậy sao?

Liễu Thanh của nhà họ Liễu… Nếu như thật sự là một tên vô dụng thì Tiêu Chính Văn sẽ chỉ giúp anh ta giải quyết rắc rối trước mắt, sau đó sẽ trở về Giang Trung.

Nghĩ vậy, Tiêu Chính Văn trầm mặc trong chốc lát.

Lúc này, Ngô Khắc Dũng dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào trong đại viện nhà họ Sư.

Bên trong biệt thự nhà họ Sư chỉ còn lại hai cụ già, cô chủ Sư Song Song, bố mẹ của Sư Song Song và cả một người quản gia đã có tuổi.

Những kẻ hầu người hạ còn lại đã bị cho nghỉ việc từ ba ngày trước cả rồi.

Lúc này, Ngô Khắc Dũng nghênh ngang đi vào trong, nhìn đám người nhà họ Sư đang túm tụm lại một góc, Sư Song Song luống cuống đứng chắn phía trước mọi người, vô cùng sợ hãi nhìn Ngô Khắc Dũng, gào lên: “Anh… anh còn đến đây làm gì nữa?”

Không thể không nói, Sư Song Song này quả thực là một cô gái xinh đẹp, giống như tiên nữ trong tranh.

Khó trách Ngô Khắc Dũng này lại mê đắm Sư Song Song đến thế.

Ngô Khắc Dũng bật cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn một vòng, nói: “Ồ, tên khốn nạn Liễu Thanh đâu, đừng nói là chạy rồi đấy chứ? Ha ha, ngay cả vợ mình cũng không thể bảo vệ, đúng thật là phế vật!”

Nói xong, Ngô Khắc Dũng giơ tay lên, nói: “Dẫn cô ta đi!”

Trong nháy mắt, bảy, tám tên vệ sĩ mặc vest đen lập tức xông tới túm lấy Sư Song Song.

Mặc cho Sư Song Song giãy giụa kịch liệt, không ngừng kêu gào, nhưng căn bản cũng chẳng ích gì.

Mà lúc này, một bóng người mang theo lửa giận ngút trời đột nhiên xuất hiện trước cửa, trầm giọng nói: “Ngô Khắc Dũng, mày đang tự tìm đường chết đấy à! Thả vợ tao ra ngay!”

Đọc truyện chữ Full