TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 892

Chương 892: Nam Thục sắp xảy ra bão lớn rồi!

Vừa dứt lời, Đồng Chấn Hải cúp điện thoại, sau đó ông ta dùng điện thoại riêng gọi đến một số điện thoại và vội vã nói: “Lập tức điều động nhân sự, bảo bốn trung đội lính tuần lập tức tới nhà họ Sư tại Nam Thục! Ngoài ra, thông báo cho tư lệnh Tề của Sở chỉ huy quân đội Tây Thục, bảo ông ta phải lập tức điều binh đến Nam Thục để giữ vững cục diện!”

Cúp điện thoại, Đồng Chấn Hải lao ra khỏi khỏi văn phòng tòa nhà với vẻ mặt nôn nóng, ông ta lên xe chuyên dụng và chạy thẳng đến Nam Thục!

Vào lúc này, trong sân nhà họ Sư.

Liễu Thanh lo lắng đỡ Sư Song Song lên khỏi mặt đất với vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Vợ à, em không sao chứ?”

Sư Song Song lắc đầu, nói: “Em không sao, chồng, anh thì sao?”

Liễu Thanh mỉm cười lắc đầu.

Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn và chắp tay nói: “Cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, nhưng anh nên đi nhanh đi, vì nhà họ Ngô ở Nam Thục là gia tộc hạng nhất. Vừa nãy anh đã đánh Ngô Khắc Dũng, nên hắn chắc chắn đã đi gọi người rồi. Nếu lát nữa hắn đến đây thì anh sẽ không chạy thoát được đâu”.

Tiêu Chính Văn cau mày nhìn Liễu Thanh, trong lòng tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Theo lời của Chu Diệu Sinh, Liễu Thanh là người kiên cường bất khuất, phong lưu hào phóng, sao bây giờ nhìn anh ta lại có vẻ nhún nhường và mềm yếu đến vậy.

Nói cách khác, anh ta chỉ là một kẻ vô dụng và nhát gan sợ phiền phức!

Lúc này, Sư Song Song ở một bên vẫn rất sợ hãi, nhưng cũng nói theo: “Đúng vậy, anh đi mau đi, Ngô Khắc Dũng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.

Người nhà họ Sư ở phía sau cũng đi tới với vẻ sợ hãi bất an.

Tiêu Chính Văn nhìn Liễu Thanh, hỏi: “Anh tên là Liễu Thanh đúng không?”

Nghe vậy, Liễu Thanh sửng sốt, anh ta nhướng mày nghi ngờ, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Tôi nghe nói anh từng là một người kiêu ngạo kiên cường, phong lưu hào phóng, vậy tại sao anh lại chọn ở rể trong nhà họ Sư, hơn nữa anh còn trở nên thận trọng và sợ phiền phức đến như vậy?”

Tiêu Chính Văn hỏi.

Sau khi Liễu Thanh nghe xong, anh ta bất đắc dĩ mỉm cười, nhìn Sư Song Song bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng, nói: “Bởi vì nhờ vợ của tôi mà tôi mới phát hiện ra mình đã từng là một tên vô lại. Cho nên tôi đã thay đổi bản thân để bù đắp cho vợ tôi thật nhiều”.

Nghe anh ta nói như vậy, Tiêu Chính Văn gật đầu.

Anh nhìn ra được, Liễu Thanh rất yêu (quý) Sư Song Song.

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối anh vẫn không hiểu, ông nội anh bảo anh đi tìm Liễu Thanh để làm gì.

Ông nội anh còn nói rằng anh ta sẽ rất có ích cho anh.

Nhưng bây giờ nhìn Liễu Thanh chỉ như một người bình thường vô dụng.

Trong khi mấy người họ đang nói chuyện, Chu Diệu Sinh đột nhiên chạy vào, anh ta hét lên với vẻ mặt hoảng sợ: “Cậu Tiêu, đi mau, Ngô Khắc Dũng đã dẫn tới một nhóm binh lính và vệ sĩ!”

Nghe vậy, tất cả mọi người trong nhà họ Sư đều luống cuống, hoảng sợ!

Ngay cả Sư Song Song cũng ôm chặt lấy Liễu Thanh, cảm thấy rất sợ hãi.

Liễu Thanh nói: “Anh bạn, anh đi mau đi, tuy rằng chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, nhưng hôm nay anh đã ra tay giúp tôi, Liễu Thanh này sẽ không bao giờ quên! Đi mau, không thể vì chúng tôi mà liên lụy tới anh được!”

Nhưng anh ta còn chưa dứt lời, hàng trăm tên vệ sĩ mặc vest đen đã lao tới, còn có đám binh lính cầm súng xông vào, ngay lập tức đã bao vây toàn bộ khu biệt thự!

Cùng lúc đó, bên ngoài có rất nhiều chiếc xe quân sự đang ầm ầm chạy tới!

Đám lính trang bị đầy đủ vũ trang đang liên tục lao xuống từ trên xe!

Cùng lúc đó, một chiếc xe jeep quân sự nhanh chóng lao tới làm cho bụi đất bay mù mịt!

Bịch!

Một đôi giày lính sáng bóng bước ra khỏi xe!

Đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi với bộ vai lưng rắn chắc, trên vai đeo quân hàm trung úy!

Sau khi hắn xuống xe, Ngô Khắc Dũng cũng nhanh chóng bước xuống với khuôn mặt đầy vẻ giận dữ, hét lên: “Đi vào, bắt người!”

Tên trung úy gật đầu rồi bước vào trong khu nhà, hắn nhìn thấy Tiêu Chính Văn và các thành viên trong nhà họ Sư đang bị đám người vây quanh!

Ngay sau đó, Ngô Khắc Dũng cũng xông vào, đẩy mọi người ra, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, mắng nhiếc: “Thằng nhóc, mày còn chưa chạy à, mày thật sự muốn chết sao?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn từng vòng binh lính xung quanh, tất cả đều cầm súng và chĩa súng vào anh.

Khoảnh khắc này, toàn thân anh toát ra luồng sát khí lạnh lùng!

Quân khu ở Thục Địa này quá lộn xộn!

Hoàn toàn là tự tung tự tác!

Lúc này, Chu Diệu Sinh bỗng lao ra từ phía sau đám người, vội vàng hét lên: “Cậu Ngô, đợi một chút! Cậu ta là khách của Tây Thục chúng tôi, mong cậu Ngô nể mặt Cục trưởng Tổng Cục thanh tra Tây Thục và Cục trưởng Đồng mà tha cho cậu ta một lần”.

Thấy Chu Diệu Sinh cầm theo giấy chứng nhận lao ra phía trước, Ngô Khắc Dũng đanh mặt quát: “Người của Tây Thục ư?

Cho dù Cục trưởng Đồng của anh có đứng trước mặt tôi thì cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy đâu!”

“Hôm nay tôi nhất định phải bắt người! Nếu Tổng Cục thanh tra Tây Thục không vừa ý thì cứ tới nhà họ Ngô mà đòi người!”

“Biến ngay!”

Ngô Khắc Dũng nổi giận hét lên, mấy binh lính phía sau hắn cũng bắt đầu bao vây Chu Diệu Sinh!

Lúc này, Chu Diệu Sinh lo lắng hét lớn: “Cậu Ngô, không được đâu! Tuyệt đối không thể bắt cậu ta! Nếu không sẽ gây ra rắc rối khủng khiếp cho nhà họ Ngô và Nam Thục, thậm chí toàn bộ Thục Địa!”

Nghe vậy, Ngô Khắc Dũng lạnh lùng cười nhạo, nói: “Nực cười! Ở Nam Thục không tồn tại bất cứ thứ gì có thể khiến cho nhà họ Ngô của tôi phải sợ cả! Tôi cũng không tin chuyện ma quỷ. Bắt tên này mà có thể khiến cho Thục Địa long trời lở đất được sao?”

Vừa dứt lời, Ngô Khắc Dũng ra hiệu cho tên trung úy bên cạnh, nói: “Trói lại!”

“Vâng!”

Tên trung úy gật đầu, hắn ra hiệu cho hai binh lính tiến lên trước, ra tay với Tiêu Chính Văn!

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn cười khẩy, anh liếc xéo hai tên lính đang bước tới, vung tay đánh hai đòn khiến chúng bay ra ngoài rồi ngã phịch xuống đất ngất xỉu!

Nhìn thấy cảnh này, tên trung úy giận dữ, lấy súng từ thắt lưng ra rồi chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên: “Làm phản rồi! Còn dám ra tay sao, mày có tin tao bắn chết mày không hả?”

Lông mày Tiêu Chính Văn nhíu chặt lại, liếc nhìn tên trung úy đang chĩa súng về phía mình. Anh bình tĩnh bước về phía đối phương rồi nói: “Anh thử nổ súng xem!”

Câu nói này vang vọng khắp khu nhà, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

Khi tên trung úy thấy Tiêu Chính Văn bước tới, hắn hoảng sợ vội vàng lên nòng muốn nổ súng!

Nhưng khi hắn bóp cò thì viên đạn lại bị kẹt!

Cho dù hắn có bóp cò thế nào đi chăng nữa thì khẩu súng vẫn chỉ kêu cạch cạch!

“Vãi!”

Tên trung úy giận dữ hét lên, lúc này Tiêu Chính Văn đã đi tới bên cạnh hắn, anh giơ tay lên bóp cổ đối phương rồi vặn gãy!

Cảnh tượng này khiến cho mọi người có mặt đều bị dọa sợ chết khiếp!

Ngô Khắc Dũng càng hoảng sợ hét toáng lên: “Nổ súng đi! Tên này đã giết trung úy Lưu rồi!”

Ngay lập tức, đám binh lính lập tức lên nòng, chuẩn bị nổ súng!

Nhưng Tiêu Chính Văn vung tay lên, con dao quân đội năm cạnh xoẹt qua tầm mắt của mọi người!

Những khẩu súng bị con dao quân đội năm cạnh chém nát.

Đám binh lính hoảng sợ, sững sờ tại chỗ!

Còn Tiêu Chính Văn đã bước tới bên cạnh Ngô Khắc Dũng, ánh mắt anh tựa như thần chết cứ nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói: “Việc sử dụng binh lính cho mục đích riêng là quyền lực của nhà họ Ngô ở Nam Thục sao? Nếu đã như vậy thì bản soái sẽ chỉnh đốn lại quân khu Thục Địa!”

Vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn giơ tay lên bóp cổ Ngô Khắc Dũng, nâng hắn lên khỏi mặt đất!

Lúc này, Ngô Khắc Dũng đã sợ hãi đến mức không ngừng giãy giụa, gào lớn: “Mày, mày mau thả tao ra! Nếu mày dám làm gì tao, nhà họ Ngô của tao… nhất định sẽ không bỏ qua cho mày! Cho dù mày có chạy tới chân trời góc biển, thì nhà họ Ngô của tao cũng sẽ truy sát mày tới cùng! Ngay cả người thân, bạn bè của mày, vợ con bố mẹ của mày, nhà họ Ngô tao đều sẽ giết hết!”

Nghe hắn nói vậy, Tiêu Chính Văn lập tức nổi giận!

“Nhà họ Ngô sai quá nhỉ!”

Anh vừa dứt lời, tiếng răng rắc vang lên!

Tiêu Chính Văn đã vặn gãy cổ Ngô Khắc Dũng, sau đó ném hắn xuống đất trước mặt mọi người!

Lúc này, tất cả đám vệ sĩ, binh lính bị mất súng, người nhà họ Sư và Chu Diệu Sinh đều trợn tròn hai mắt, trên mặt ngập tràn vẻ hoảng sợ tột cùng!

Ngô Khắc Dũng chết rồi sao?

Xong rồi!

Xong thật rồi!

Nam Thục sắp xảy ra bão lớn rồi!

Đọc truyện chữ Full