TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 895

Chương 895: Không biết chừng mực thì phải chết

Bây giờ Ngô Long Dũng hết sức sợ hãi!

Một người đơn độc chỉ với một chiêu thức lại có thể giết chết hai cường giả chiến thần trong một giây!

Ngay cả khi sở hữu thực lực của chủ soái huyền cấp hai sao, ông ta vẫn không nhìn thấy đối phương ra tay như thế nào.

Quá khủng khiếp!

Thực lực của người này thật phi thường.

Khả năng cao đã vượt qua cả thực lực của chủ soái huyền cấp hai sao.

Lẽ nào, hắn là chủ soái địa cấp ba sao?

Một cường giả sở hữu thực lực của chủ soái địa cấp ba sao xuất hiện ở Nam Thục, mà Ngô Long Dũng không hề biết!

Hơn nữa, có vẻ như là đến từ Tây Thục!

Chẳng lẽ Tây Thục muốn nhúng tay vào Nan Thục?

Trong lòng thầm nghĩ đến đây mà sắc mặt của Ngô Long Dũng thâm trầm, ảm đạm, trong mắt cũng lóe lên vẻ lạnh lùng cùng sát khí!

Dù sao tên khốn kiếp này nếu dám giết chết con trai ông ta ở Nam Thục, thì phải trả giá bằng mạng sống của mình!

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Văn liếc nhìn nhìn về phía Ngô Long Dũng trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ông muốn biết tôi là ai sao?”

Ngô Long Dũng nhíu đôi lông mày rậm, hét lên: “Bản tướng sẽ không giết một kẻ vô danh! Nếu cậu có thể giết hai người vệ sĩ

của tôi chỉ trong một chiêu, cũng đủ cho thấy thực lực của cậu không hề đơn giản! Người như cậu xuất hiện ở Nam Thục, ắt phải có lý do nào đó! Vì vậy, nói cho bản tướng biết, cậu là ai và mục đích đến đây là gì!”

Tiêu Chính Văn bật cười khinh thường, lúc này mới đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Long Dũng, nói:

“Ông, tổng chỉ huy của một quân khu Nam Thục bé cỏn con, không có tư cách biết tên tôi”.

Một câu nói, khiến toàn hiện trường chết sững.

Vẻ mặt của Ngô Long Dũng trong phút chốc tối sầm.

Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua ông ta nghe thấy có người dám nói thẳng là ông ta không đủ tư cách!

Đây là Nam Thục, là địa bàn của nhà họ Ngô!

Ngô Long Dũng lập tức tức giận gào lên: “Ranh con ngông cuồng! Cậu đang tự tìm đường chết đấy!”

Toàn bộ binh lính trang bị súng ống đang đứng ở một bên lập tức kéo thoi lên đạn, đồng thời chĩa họng súng vào Tiêu Chính Văn!

Lúc này, bầu không khí trở nên căng thẳng và áp lực tột độ!

Chu Diệu Sinh đang đứng bên cạnh, bị doạ sợ mất hồn mất vía!

Ai có thể ngờ rằng cậu Tiêu này lại ngang tàng đến vậy!

Anh đã giết hai vệ sĩ riêng của Ngô Long Dũng!

Ở Nam Thục, hai người đó cũng tồn tại dưới một người trên vạn người!

Tuy nhiên, trước mặt cậu Tiêu, họ đã bị giết trong nháy mắt!

Bầu trời Nam Thục thực sự sập rồi!

Lúc này, Chu Diệu Sinh vô cùng kinh hãi!

Anh ta hy vọng biết bao rằng thân phận của Tiêu Chính Văn ở Bắc Lương thực sự cao thượng, như vậy nhà họ Ngô ở Nam

Thục mới không dám nhắm tới!

Nhưng nếu địa vị của Tiêu Chính Văn ở Bắc Lương không cao không thấp, thì cho dù là vua Bắc Lương cũng không thể để mặc cho thuộc hạ của mình hành động như vậy.

Chu Diệu Sinh vội vàng chạy ra ngoài hét lớn: “Tổng tư lệnh Ngô, xin ông bớt giận, tổng tư lệnh Đồng của chúng tôi sẽ tới ngay thôi! Thân phận của cậu Tiêu quả thực không đơn giản, ông. . .”

“Cút!”

Ngô Long Dũng gào lên, dùng khí thế doạ Chu Diệu Sinh lùi lại mười mấy bước về sau, thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi!

Ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Diệu Sinh đang ngã trên mặt đất, tức giận mắng: “Tổng tư lệnh Đồng? Ông ta đến đây thì sao chứ? Ngày hôm nay, bản tướng phải giết chết thằng nhãi này! Nói với Ngô Long Dũng tôi về thân phận của hắn sao? Hắn thì có

thân phận đặc biệt gì được chứ? Ở Nam Thục cho dù là ông trời có tới, thì ông ta cũng phải nhìn sắc mặt nhà họ Ngô mà làm việc!”

Ngông cuồng!

Cơn giận long trời lở đất!

Lúc này Ngô Long Dũng tựa như một vị lãnh chúa bất khả chiến bại!

Nhưng. . .

Tiêu Chính Văn nghe thấy lời này, khóe miệng nhếch lên một vòng cung, cười khinh thường, giữa lông mày lộ ra vẻ lạnh lẽo,

trầm giọng nói: “Hay cho một nhà họ ngô ở Nam Thục! Hóa ra các người ngông cuồng và độc đoán như vậy, một tay che trời! Vốn dĩ tôi còn không tin. Nhưng hiện tại xem ra nhà họ ngô ở Nam Thục thực sự đang chà đạp cường quyền! Nếu đã như vậy, tôi sẽ diệt trừ nhà họ Ngô ở Nam Thục các người thay cho chiến khu Hoa Quốc!”

Nghe vậy, Ngô Long Dũng quay đầu lại, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, cười lớn: “Vớ vẩn!

Một thằng nhóc ngoại lai không biết trời cao đất dày như cậu, lại dám thốt ra lời ngông cuồng muốn tiêu diệt nhà họ Ngô ở Nam Thục tôi? Cậu có biết nhà họ Ngô tôi là sự tồn tại thế nào ở vùng Nam Thục không?”

“Nếu không có nhà họ Ngô tôi, sẽ không có Nam Thục của ngày hôm nay!”

“Nếu nhà họ Ngô tôi thất thủ, toàn bộ Nam Thục sẽ thay trời đổi đất! Toàn bộ người dân Nam Thục sẽ phải chết đói!”

Nghe thấy lời này, không một ai là không tin!

Tất nhiên, ngoại trừ Tiêu Chính Văn!

Anh cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Ngô Long Dũng, nói: “Ông đang coi mình là vua của Nam Thục sao? Ngô Long

Dũng, Nam Thục thuộc Hoa Quốc, chứ không phải là của nhà họ Ngô ông. Cho dù Nam Thục không có nhà họ Ngô, thì vẫn còn nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Triệu! Bọn học đều có thể tiếp quản Nam Thục, hơn nữa còn cai quản tốt hơn”.

“Nhà họ Ngô ông cậy vào thế lực của mình ở Nam Thục thâm căn cố đế, muốn độc chiếm. Tư tưởng này không được cho phép ở Hoa Quốc! Lệnh của Hoa Quốc cũng cấm rõ ràng!”

“Vì nhà họ Ngô ông không có chừng mực, tham vọng quá lớn, ngày hôm nay, tôi sẽ diệt khối u ác tính lớn nhất ở Nam Thục

này cho Hoa Quốc!”

Ba câu nói liên tiếp khiến hàng lông mày của Ngô Long Dũng nhíu chặt!

Tuy nhiên, ngay sau đó, ông ta cười ha hả: “Vớ vẩn! Chỉ dựa vào vài câu nói của cậu thôi mà muốn lật đổ sự tồn tại của nhà

họ Ngô tôi ở Nam Thục sao? Đúng là ngu dốt thì hay mơ viển vông! Nói thật cho cậu nghe. Bây giờ cậu bước ra khỏi cổng nhà họ Sư, trong phạm vi ba kilomet đều là binh lính của bản tướng! Chỉ cần bản tướng hạ lệnh, cả nhà họ Sư sẽ bị san phẳng!”

Ngô Long Dũng nói không sai.

Lúc này, đường phố đầy xe pháo, xe bọc thép và xe tăng.

Tất cả đã sẵn sàng tấn công.

Chỉ cần Ngô Long Dũng ra lệnh, những vũ khí hủy diệt hàng loạt này sẽ san bằng nhà họ Sư.

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn hừ một tiếng lạnh lùng.

Mà Ngô Long Dũng cũng không còn tâm trí tiếp tục nói nhảm, ông ta giơ tay hét lớn: “Toàn bộ nổ súng!”

Trong tích tắc, đám binh lính này đã chuẩn bị bắn Tiêu Chính Văn ngay lập tức!

Nhưng, đúng khoảnh khắc ấy. . .

Một chiếc xe tuần tra đặc biệt, mang biển số Tây Thục A00003, lao tới cổng nhà họ Sư!

Bịch!

Đồng Chấn Hải đá tung cửa xe, nhảy xuống, vẻ mặt hết sức căng thẳng!

Trên đường đi, ông ta nhìn thấy binh lính Nam Thục ở khắp mọi nơi, tất cả họ đều được trang bị đầy đủ súng ống và đạn thật!

Ông ta vội vàng chạy vào nhà họ Sư, nhìn thấy Ngô Long Dũng đang muốn truyền lệnh bắn, lập tức hét lớn: “Dừng lại! Dừng lại! Tổng tư lệnh Ngô, tuyệt đối không được! Cậu ta chắc chắn không phải người thường! Xin dừng lại ngay lập tức!”

Ngô Long Dũng nhìn thấy Đồng Chấn Hải xông vào, lông mày nhíu chặt, nói: “Tổng tư lệnh Đồng?”

Lúc này, Đồng Chấn Hải thở hổn hển chạy vào, nhìn cảnh tượng trước mặt mà kinh ngạc.

Ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ngô Long Dũng, sau đó bước nhanh đến chỗ Tiêu Chính Văn, thái độ cung kính nói: “Cậu Tiêu, cậu không sao chứ?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Đồng Chấn Hải trước mặt, qua những gì Chu Diệu Sinh nói ban nãy, có lẽ ông ta chính là tổng tư lệnh của Tổng Cục thanh tra Tây Thục.

Vì vậy, anh cũng lạnh nhạt gật đầu chào hỏi.

Tuy nhiên, cảnh này đã khiến Ngô Long Dũng vô cùng tức giận.

Bản thân ông ta dẫn theo mười nghìn binh lính đến đây, là tổng chỉ huy của chiến khu Nam Thục đấy!

Nhưng Đồng Chấn Hải này lại chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi chạy tới chỗ thằng nhãi kia, cúi mình gật đầu.

“Tổng tư lệnh Đồng, ông đang làm gì vậy?’

Ngô Long Dũng lạnh giọng hỏi.

Đồng Chấn Hải vội vàng nói: “Tổng tư lệnh Ngô, người này, ông không động vào được đâu! Nếu không muốn Nam Thục thay trời đổi đất thì bây giờ ông lập tức rứt hết binh lính đi!”

Đọc truyện chữ Full