Chương 905: Bản soái tới bắt Vương, bắt tướng
Lúc này, trong đại sảnh Quốc Cung, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía một người trong số những đại diện bên quân đội.
Người đó chính là tổng tư lệnh quân đội Nhạn Long, cũng là nhân vật linh hồn của quân đội Nhạn Long.
Về căn bản là một người nắm giữ sức mạnh của cả quân khu Nhạn Long!
Vậy nên tại Nhạn Long vẫn luôn có tin đồn nói rằng ngay cả Quân Vương của Nhạn Long cũng chỉ là bù nhìn của hắn.
Người này chính là tướng quân Camille.
Tướng quân năm sao của Nhạn Long, là nhân vật có cấp bậc cao nhất trong quân khu.
Lúc này Camille đang bình thản hút xì gà, ngồi trên một chiếc ghế làm bằng vàng thuần, phân biệt vô cùng rõ ràng với những chiếc ghế gỗ của mọi người xung quanh.
Thế nhưng lại không có ai dám nói gì cả.
Dù cho bên trong bộ máy chính quyền của Nhạn Long có một số phần tử tri thức vẫn luôn cảm thấy bất mãn với mọi hành vi của Camille, thế nhưng bọn họ lại chỉ dám giữ sự phẫn nộ trong lòng chứ không dám nói ra.
Dù gì, bất cứ người nào chống lại Camille hay là nói xấu sau lưng hắn thì đều bị ám sát sạch sẽ hết cả!
Lúc này, Camille hút xì gà, nhẫn vàng ngọc đeo kín các ngón tay, trên vai cũng đeo quân hàm năm sao màu vàng của quân khu Nhạn Long, trước ngực treo đầy đủ loại huân chương của Nhạn Long.
Hắn điềm nhiên nhìn Quân Vương Nhạn Long ở phía trên bục cao, cười nói: “Quân Vương, không cần phải lo lắng, khai chiến với Hoa Quốc là chuyện mà chúng ta đã lên kế hoạch từ lâu. Lần này, sau lưng chúng ta có sự ủng hộ của tất cả các nước phương Tây, còn cả sự ủng hộ vật tư cho chiến tranh từ Mễ Quốc nữa. Chỉ cần chúng ta kéo Hoa Quốc vào cuộc chiến tranh thì Hiệp hội cấp cao chín nước trong đó có Mễ Quốc sẽ khai chiến với Hoa Quốc từ sườn Đông, sườn Bắc và cả vùng biển phía Nam!”
“Tới lúc đó, mười nước hợp lực vây hãm Long Kinh, cả Hoa Quốc sẽ trở thành món đồ trong túi chúng ta nhanh thôi!”
Nói tới đây, Camille vô cùng tự tin và tự mãn, để lộ ra mấy chiếc răng vàng trong miệng.
Quân Vương Nhạn Long nghe thấy lời này thì không khỏi cau mày đăm chiêu, vẻ mặt hoang mang.
“Thế nhưng, Hoa Quốc đã là một cường quốc, chúng ta mà khai chiến với bọn họ là phải đối diện với một trăm nghìn quân Bắc Lương, đó là đội quân bất bại của Hoa Quốc, cũng chính là đoàn quân hùng dũng làm chấn động cả một triệu đại quân tám nước. Tôi lo lắng chúng ta còn chưa kịp nhận được sự trợ giúp từ các nước phương Tây thì đã bị quân Bắc Lương đánh bại mất rồi”.
Quân Vương lo lắng nói.
Camille nghe vậy thì đanh mặt, đáp: “Quân Vương, ông không có niềm tin đối với binh lính của tôi hay sao?”
Nghe xong lời này, bầu không khí bên trong đại sảnh Quốc Cung nhanh chóng trở nên ngột ngạt bí bách.
Quân Vương vội vàng giải thích: “Không, không phải, tướng quân Camille, tôi chỉ đang lo lắng chuyện giống như mấy chục năm trước lặp lại lần nữa…”
Nghe vậy, tướng quân Camille liền bật cười, nói: “Quân Vương, không cần phải lo lắng! Hoa Quốc lớn mạnh nhưng Nhạn Long chúng ta cũng lớn mạnh không kém! Một trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương không có gì đáng sợ hết! Mục đích của chúng ta không phải thật sự khai chiến với bọn chúng mà chỉ là kéo dài thời gian, đợi các nước phương Tây khác cùng khai chiến!”
Nói tới đây, Quân Vương cũng hiểu ra rằng không thể né tránh trận chiến này được nữa rồi.
“Vậy bao giờ thì các nước phương Tây xuất binh?”, Quân Vương hỏi.
Tướng quân Camille hống hách nói: “Sắp rồi, đợi tới lúc ba trăm nghìn đại quân của chúng ta đối đầu với quân Bắc Lương thì bọn họ sẽ tuyên chiến! Tới lúc đó, quân Bắc Lương bất bại gì đó đều trở thành vong hồn dưới họng súng của cường quân Nhạn Long hết thôi! Mà tên vua Bắc Lương kia cũng sẽ trở thành tù nhân của Camille tôi và của cả Nhạn Long nữa!”
Thế nhưng, tướng quân Camille vừa nói dứt lời thì bên ngoài cửa chính đại sảnh Quốc Cung đột nhiên truyền tới một giọng nói phẫn nộ kinh thiên động địa!
“Camille, anh thật sự cho rằng quân Phá Long Bắc Lương của bản soái lại yếu hèn như vậy hay sao?”
Câu nói này làm chấn động cả đại sảnh Quốc Cung!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cửa chính đại sảnh ngay lập tức.
Vô số tiếng động lớn vang lên!
Mười mấy binh lính hộ vệ tại cửa chính đại sảnh Quốc Cung đều bị đánh văng vào bên trong, bay lên cao tít sau đó nặng nề rơi xuống đất, miệng phun ra máu, chết ngay tại chỗ!
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một người bao trùm sát khí long trời lở đất bước từng bước lên trên thềm đá, phát ra những tiếng bước chân “cộp cộp cộp” rõ ràng xuất hiện ngay trước cửa.
Không phải là Tiêu Chính Văn thì còn có thể là ai nữa chứ?
Lúc này, sát khí ngập tràn trên người anh, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn tất cả những nhân vật cốt cán của Nhạn Long đang có mặt bên trong đại sảnh Quốc Cung!
Tướng quân Camille đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa, gầm lên: “Chết tiệt! Mày là ai? Ai cho phép mày xông vào nơi này? Người đâu, bắt hắn lại cho tao!”
Ngay lập tức, mấy chục binh lính đặc chủng Nhạn Long được trang bị vũ trang đầy đủ, vác súng xông ra một cách nhanh chóng từ bốn bề đại sảnh Quốc Cung!
Trước mặt Quân Vương Nhạn Long còn xuất hiện bảy, tám vệ sĩ đặc biệt mặc vest đen, ai nấy cũng mang vẻ mặt lạnh tanh, rút súng ra từ bên hông nhắm chuẩn vào Tiêu Chính Văn – người vừa đột nhiên xuất hiện bên trong đại sảnh!
Tiêu Chính Văn điềm nhiên quét mắt nhìn đám binh lính được trang bị vũ trang ở xung quanh một lượt, miệng cười lạnh lùng, sau đó ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía tướng quân Camille đứng cách đấy không xa, nói: “Bản soái chính là vua Bắc Lương của Hoa Quốc mà mấy người vừa nhắc tới!”
Ầm!
Câu nói này giống như sấm sét san bằng tất cả, vang lên khắp đại sảnh Quốc Cung Nhạn Long!
Tất cả mọi ánh mắt đều ngập tràn vẻ kinh ngạc, không dám tin nhìn người đàn ông trước mắt!
Vua Bắc Lương của Hoa Quốc lại một thân một mình tìm đến đại sảnh Quốc Cung Nhạn Long ngay trong đêm?
Hơn nữa thoạt nhìn lại còn trẻ tuổi như thế!
Sao có thể chứ!
Camille nhíu mày chỉ vào Tiêu Chính Văn gào mồm lên: “Mày ăn nói linh tinh! Mày mà là vua Bắc Lương của Hoa Quốc sao?
Tao không tin!”
Không chỉ có Camille không tin, những người khác cũng không tin!
Mặc dù bọn họ chưa từng được gặp vua Bắc Lương của Hoa Quốc, thế nhưng những sự tích và truyền thuyết có liên quan đến anh thì bọn họ đều nằm lòng hết cả!
Một nhân vật tối cao có địa vị hàng đầu đã đánh lui một triệu đại quân tám nước sao có thể trẻ tuổi như vậy!
Chuyện này không thể nào, cũng không thực tế!
Tiêu Chính Văn bật cười, bất lực lắc đầu nói: “Quả nhiên là một bầy khỉ, chỉ số thông minh thấp tè, đầu óc chưa từng được mở mang, cho dù bản soái đã đứng trước mặt mấy người rồi mà mấy người vẫn không chịu tin. Cũng được, bản soái tới đây ngày hôm nay chỉ với một mục đích duy nhất! Nhạn Long buộc phải lập tức rút quân! Nếu không bản soái sẽ bắt Vương bắt tướng!”
Ầm!
Câu nói này giống như tiếng sấm kinh động nổ vang bên tai tướng quân Camille và Quân Vương Nhạn Long!
Tất cả mọi người cũng hít sâu, tiếp đó bật cười đầy lạnh lùng và ác độc!
Hắn ta nói gì cơ?
Hắn ta muốn bắt Vương bắt tướng ngay tại Quốc Cung của Nhạn Long sao?
Nực cười!
Nực cười quá đối!
Camille cười sằng sặc nói: “Ha ha ha! Trò cười! Nơi này là Quốc Cung của Nhạn Long! Là nơi tôn nghiêm nhất mà cả Nhạn Long bảo vệ!
Dù cho tao tin rằng mày là vua Bắc Lương của Hoa Quốc thì liệu mày thật sự có thể bắt được tướng quân tao và Quân Vương ngay tại đây sao?”
“Nếu như mày đã nói mình là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, vậy thì được, tao cứ coi như mà là vua Bắc Lương của Hoa Quốc! Chỉ cần bắt được mày thì Nhạn Long chúng tao càng có lý do để khai chiến với Hoa Quốc chúng mày rồi!”
“Chủ soái của Hoa Quốc tìm đến Quốc Cung do Nhạn Long bảo vệ ngay trong đêm, mưu đồ ám sát Quân Vương và tướng quân của Nhạn Long, tội trạng như vậy, dù có là Thiên Tử của Hoa Quốc thì cũng không dám bao che cho mày!”
Nói xong Camille bật cười ác độc và nham hiểm, phất tay hô lên: “Bắt hắn lại cho tao! Phải bắt sống!”