TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 907

Chương 907: Dù xa mấy cũng giết sạch

Tiêu Chính Văn giễu cợt, anh vung tay lên, tung nắm đấm đánh thẳng vào nắm đấm của cường giả chủ soái cấp năm sao!

Một tiếng “rắc” kinh thiên động địa vang lên!

Cú đấm này của Tiêu Chính Văn đã làm nổ tung nắm đấm của cường giả chủ soái cấp năm sao.

Trong nháy mắt, nắm đấm của hắn như vỡ tan ra thành từng mảnh, toàn bộ cánh tay cũng nát theo, máu văng tung toé!

Một cú đấm!

Đã đập nát một cánh tay của đối thủ!

Cường giả chủ soái cấp năm sao ôm chặt vai phải đẫm máu, vội vàng lùi lại phía sau, vẻ mặt kinh hãi!

Toàn bộ cánh tay phải của hắn đã vỡ nát!

Quá khủng bố!

Người đàn ông này đúng là thần chết!

Nhưng Tiêu Chính Văn lại lạnh lùng liếc nhìn mấy cường giả chủ soái còn lại, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cường giả chủ soái cấp sáu sao, nói: “Còn muốn đánh không?”

Vào lúc này, tướng quân Camille đang đứng trong sảnh chính của Quốc Cung, Quân Vương Nhạn Long, và cả những nhân vật cốt cán của Nhạn Long, đều chết sững!

Chỉ trong nháy mắt mà vô số cường giả chủ soái đã bị giết chết!

Những người đó đều là nhân vật mạnh nhất của Long Nhạn!

Trái tim của Quân Vương Nhạn Long như đang rỉ máu!

Tướng quân Camille cũng hoảng sợ.

Hắn không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh như vậy!

“Ronca! Giết hắn! Nhất định phải giết chết hắn, đây chính là kẻ thù số một của Nhạn Long ta! Hắn là vua Bắc Lương! Chỉ cần cậu giết được hắn, Hoa Quốc sẽ thuộc về Nhạn Long ta rồi!”

Tướng quân Camille gầm lên với cường giả chủ soái cấp sáu sao!

Sắc mặt Ronca tối sầm xuống, tràn đầy vẻ kinh sợ, khổ mà không nói ra được!

Người đàn ông trước mặt là cường giả Thiên Vương thực sự đấy!

Là Thiên Vương!

Cho dù cử ra ba cường giả chủ soái cấp sáu sao hay năm cường giả chủ soái cấp sáu sao, cũng không giết nổi anh!

Bởi vì cường giả Thiên Vương là một tồn tại vượt qua tất cả!

Bọn họ mới là những tồn tại thống trị và đỉnh cao của thế giới này!

Lúc này, Ronca nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng dáng của Tiêu Chính Văn, chậm rãi rút ra từ thắt lưng hai con dao găm loé lên ánh sáng lạnh!

Các vị cường giả chủ soái còn lại cũng rút vũ khí từ thắt lưng ra, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với vẻ mặt u ám.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Chính Văn không khỏi khinh thường: “Các người cho rằng các người có thể đánh bại tôi sao?”

Ronca lạnh lùng nói: “Cho dù bọn tao không đánh được thì cũng phải chiến đấu. Bởi vì bọn tao là người Nhạn Long! Bọn tao mang trong mình sứ mệnh canh giữ Quốc Cung Nhạn Long, bảo vệ Quân Vương và tướng quân Camille!”

Nghe thấy lời này, Tiêu Chính Văn gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút khâm phục.

Ngay cả khi bọn họ biết mình sẽ phải bỏ mạng, nhưng vẫn xông lên.

Đúng là anh hùng!

Tuy nhiên, bọn họ đã sinh ra ở nhầm đất nước, trở thành con tốt của một vài thế lực nào đó!

“Giết hắn!”

Ronca gào một tiếng, dẫn đầu cầm dao găm lao về phía Tiêu Chính Văn!

Ánh sáng lạnh lẽo của con dao găm lấp loé trong màn đêm.

Tiêu Chính Văn nhìn Ronca đang lao tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bản soái rất hâm mộ anh hùng, cũng như là các dũng sĩ! Nếu đã như vậy, bản soái sẽ dùng hết sức mình đối phó với các người!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung tay.

Trong nháy mắt, đám người Ronca chợt cảm nhận được luồng sát khí hủy diệt đất trời từ tứ phía ập tới, trấn áp bọn họ, không cách nào nhúc nhích được!

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, vũ khí trong tay bắt đầu rung mạnh!

Một lát sau.

Tiếng vù vù vang lên, số vũ khí này trượt ra khỏi tay bọn họ, sau đó lơ lửng trên không trung, chuyển hướng!

Phập!

Trong ánh mắt sợ hãi của đám người Ronca, toàn bộ vũ khí đâm xuyên qua cơ thể họ, máu chảy ồ ạt!

Bịch!

Ngay sau đó, đám người này đều ngã xuống vũng máu!

Không ít cường giả chủ soái đã bị giết ngay tại chỗ bởi vũ khí của chính họ, đâm xuyên thẳng tim!

Lúc này, Ronca đang ôm ngực đầy máu, miệng không ngừng phun ra máu, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn đang đi về phía mình.

Thua rồi!

Thua hẳn rồi!

Hắn cười gượng, nhìn Tiêu Chính Văn như quỷ thần, nói: “Đây là thủ đoạn và thực lực của cường giả Thiên Vương sao?”

Tiêu Chính Văn từ trên cao nhìn xuống Ronca đang quỳ trên mặt đất, nói: “Đúng vậy”.

Nghe thấy lời này, Ronca cười nói: “Giết tôi đi”.

Tiêu Chính Văn nhìn hắn, nói: “Anh hi sinh vì quốc gia, tôi rất tôn trọng anh”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văng nhấc tay, con dao quân đội năm cạnh loé lên ánh sáng lạnh lẽo, cứa cổ Ronca!

Bịch!

Ronca ngã trong vũng máu, không còn hơi thở!

Cường giả chủ soái cấp sáu sao của Nhạn Long vào giây phút ấy đã ghi danh lịch sử, bỏ mạng ngay trước Tiêu Chính Văn!

Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua quảng trường.

Mùi máu tanh nồng không hề giảm đi.

Tại cửa Quốc Cung, Quân Vương Nhạn Long cùng tướng quân Camille và những người khác, chứng kiến cường giả chủ soái của Nhạn Long chết đầy trên mặt đất, đều sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Mười ba vị cường giả chủ soái đều bị người đàn ông đó giết sạch!

Lúc này Tiêu Chính Văn không khác nào thần chết!

Khi mọi người nhìn thấy Tiêu Chính Văn quay người đi về phía bọn họ, trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.

Lúc này, nhiều người chỉ đơn giản không thể chịu được sức ép và sát khí trên người của Tiêu Chính Văn, vì vậy đã quỳ rạp trên mặt đất, bắt đầu xin tha.

Tiêu Chính Văn không thèm để ý mà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã tướng quân Camille mập mạp và Quân Vương Nhạn Long, lạnh lùng nói: “Rút quân!”

Quân Vương Nhạn Long đã sợ mất mật, ông ta vội vàng gật đầu nói: “Rồi… Bản Vương lập tức rút quân”.

Tuy nhiên, tướng quân Camille lại tức giận gào lên: “Không được rút quân! Một khi chúng ta rút quân, Nhạn Long sẽ rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Các nước phương Tây đang chờ phát súng đầu tiên của chúng ta! Chúng ta rút quân lúc này đồng nghĩa với việc phản bội các nước phương Tây. Từ đó, chúng ta sẽ đánh mất vị thế của mình trên trường quốc tế! Cũng có nghĩa là sau này, chúng ta sẽ đánh mất thế chủ động!”

Nghe thấy những lời này, Quân Vương Nhạn Long lo lắng nói: “Tướng quân Camille, không được đánh nữa! Mười ba vị cường giả chủ soái đã bỏ mạng rồi! Nếu chúng ta còn tiếp tục đánh, e là chúng ta sẽ bị tiêu diệt bởi Hoa Quốc! Rút quân, Bản Vương muốn rút quân…”

Nhưng, giây tiếp theo!

Camille lập tức rút súng ra, dí vào trán Quân Vương, hét lớn: “Nếu ông dám rút quân, bản tướng sẽ giết ông!”

Lúc này, toàn bộ sảnh chính của Quốc Cung trở nên hỗn loạn!

Quân Vương Nhạn Long run lên bần bật, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Chính Văn, nói: “Không phải Bản vương không rút quân, là tướng quân Camille không đồng ý… Toàn bộ quyền lực quân sự của Nhạn Long đều nằm trong tay hắn, tôi chỉ là một con rối thôi…”

Tiêu Chính Văn nheo mắt nhìn Camille.

Camille cười lạnh lùng, nói: “Vua Bắc Lương! Cho dù mày giết được nhiều cường giả chủ soái như vậy thì sao? Ba trăm nghìn quân Nhạn Long chuẩn bị tấn công Nam Thục rồi! Tới lúc đó, các nước phương Tây sẽ đoàn kết chống lại Hoa Quốc, tao xem mày giải quyết thế nào!”

Tiêu Chính Văn cauu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Camille nói: “Tôi đã cho anh cơ hội! Nhưng đáng tiếc, anh chọn sai rồi!”

“Hoa Quốc không sợ bất cứ sự khiêu chiến nào từ phương tây!”

“Năm đó,Hoa Quốc ở trong thế khó nhưng vẫn chống lại được tám nước! Người dân Hoa quốc cũng bước ra từ trong mưa gió máu bùn!

Bất kì thế lực ngoại lại nào ảo tưởng muốn chiếm lấy Hoa Quốc đều sẽ bị Hoa Quốc nghiền nát!”

Dứt lời, trong mắt Tiêu Chính Văn hiện rõ sát khí!

Trong giây tiếp theo, một tia sáng màu bạc lóe lên trước mặt mọi người!

Ngay sau đó, Camille trợn mắt, máu từ cổ bắn ra, cả người ngã xuống đất, biến thành một cái xác!

Chứng kiến cảnh này, đám nhân vật cốt cán của Nhạn Long, bao gồm cả Quân Vương đều chết sững, gương mặt hoảng hốt xen lẫn kinh hãi!

Camille chết rồi…

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Quân Vương Nhạn Long đang sợ hãi, nói: “Kẻ nào dám phạm Hoa Quốc ta, dù xa đến mấy cũng giết sạch! Lần này, Nhạn Long đã xâm phạm biên giới Hoa Quốc! Vương Quân, ông biết phải làm gì rồi đấy!”

Đọc truyện chữ Full