Chương 915: Thiên Tử bị thương nặng.
Ầm!
Peel ngây người khi cái suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu hắn.
Long Vương của điện Thần Long?
Đó là người siêu phàm trong tứ đại Long Tôn.
Là sự tồn tại tối cao!
Là sự tồn tại mà cả mười hai thánh điện ở phương Tây đều phải đau đầu.
Bởi vì điện Thần Long không ở trong mười hai thánh điện phương Tây, nhưng lại có thể so sánh với mười hai thánh điện phương Tây.
Là người bị hội đồng đánh giá là thánh điện thứ mười ba.
Mà Long Vương của điện Thần Long cũng chính là người bí ẩn nhất.
Cả phương Tây đều biết thực lực mạnh mẽ của Long Vương, không thể chọc vào anh.
Nhưng lại không biết rốt cuộc anh mạnh ở đâu.
Thậm chí ngay cả điện chủ của mười hai thánh điện cũng không dám chọc vào vị Long Vương này.
Bây giờ vị Long Vương này lại đứng ngay trước mặt, sao có thể không khiến Peel sợ hãi và kinh hãi được đây.
Đó là cường giả vô địch có thể so sánh với Minh Vương và Zetule.
Nếu anh ta muốn giết mình hoặc phá hủy chi nhánh này của mình thì chỉ cần một cái nhấc tay thôi.
Ngay lập tức, Peel quỳ rạp xuống, cả người dính sát xuống đất không hề để ý đến bàn tay mình đang bị cắm trên bàn trà, máu chảy ròng ròng.
Hắn sợ hãi, run rẩy nói: “Long… Long Vương, tha mạng, tôi thật sự không biết anh là Long Vương tôn quý, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi…”
Tiêu Chính Văn nhướng mày nhìn Peel liên tục cúi đầu nói: “Ngại quá, điện Thần Long của tôi có hơn một trăm anh em bị điện Tà Thánh giết, thù này không thể tha thứ”.
Peel đảo mắt, sau đó rút một con dao găm từ trong ngực ra rồi đâm mạnh về phía Tiêu Chính Văn, hét lên: “Chết đi!”
Peel biết mình không thể sống nữa!
Thế nên hắn phải tranh thủ để giành sự sống.
Nhưng con dao găm này lại không hề đâm trúng vào Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ nhướng mày, lạnh lùng nhìn Peel.
Ngay khoảnh khắc đó, con dao găm trong tay Peel không thể nào đâm về phía trước.
Sau đó hắn hoảng hốt nhìn thấy Tiêu Chính Văn giơ tay lên rút con dao quân đội năm cạnh ra từ trên bàn trà rồi chém xoẹt qua cổ hắn.
Máu văng ra tung tóe.
Peel trợn to mắt đầu đập lên bàn trà.
Máu theo bàn trà chảy xuống mặt đất.
Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn thi thể Peel, sau đó xoay người cất bước đi ra ngoài.
Ra tới cửa, anh gặp lại tên đô con lúc nãy đã dẫn đường cho anh.
Lúc này tên đô con đã nhìn thấy cảnh Peel chết thảm, ngay lập tức gã quỳ xuống dập đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Cầu xin đại ca tha mạng, xin đại ca tha mạng…”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn gã hỏi: “Những người khác đâu?”
Tên đô con vội vã lau mồ hôi trên trán nói: “Những người khác đều đã về trụ sở chính rồi, các chi nhánh ở thành phố Shengton này chỉ còn lại một mình anh Peel”.
Nghe thấy thế, Tiêu Chính Văn gật đầu rồi sải bước đi khỏi đó.
Tên đô con thấy Tiêu Chính Văn đi xa mới thở phào nhẹ nhõm định đứng dậy.
Nhưng.
Hắn vừa đứng dậy thì một con dao quân đội năm cạnh xé tan không khí phát ra tiếng kim loại chói tai lướt qua cổ hắn.
Tên đô con ngã vào vũng máu.
Tiêu Chính Văn ra khỏi quán bar, cùng lúc đó nhận được điện thoại của Long Ngao.
“Long Vương, mấy cứ điểm của điện Tà Thánh đã bị chúng tôi xử lý sạch sẽ rồi”, Long Ngao nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu: “Tốt, rút lui đi. Cậu nói với mấy người bên quân sư tăng cường thêm phòng vệ, loại người phải báo thù từ những cái nhỏ nhất như Vitos chắc chắn sẽ đánh lén chúng ta”.
“Vâng!”
Long Ngao đáp.
Tiêu Chính Văn cúp máy rồi cũng nhanh chóng quay về căn cứ.
Quân sư và Long Ngao đã đợi anh ở trước cửa.
“Long Vương”.
Hai người kính cẩn cúi chào.
Tiêu Chính Văn gật đầu bước vào căn cứ, nói với quân sư bên cạnh: “Có ai bị thương vong gì không?”
Quân sư cười nói: “Long Vương yên tâm, đối phó với lũ tôm tép này chỉ là chuyện nhỏ”.
Tiêu Chính Văn gật đầu bước vào phòng chỉ huy, bàn bạc bước tiếp theo với Long Ngao và quân sư.
Cùng lúc đó, trong một sơn trang xa hoa nào đó ở thành phố Shengton.
Căn biệt thự màu trắng được thiết kế theo kiểu lâu đài trông rất hoành tráng và khá lớn.
Căn biệt thự lâu đài này được xây dựng trên vách đá bên bờ biển, có thể nhìn bao quát cả bờ biển.
Gần đó cũng có rừng cây rậm rạp.
Lúc này trong sảnh chính của biệt thự.
Một người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu đen, dáng người rất vạm vỡ, nước da màu đồng nhưng lại là người phương Tây điển hình, tóc rất ngắn trông cực kỳ lão luyện.
Đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên màu sắc u ám.
Sống mũi hắn cao như mũi diều hâu.
Lúc này hắn cầm chai rượu Whisky trong tay, ngồi trên ghế đá màu đen tuyền được khảm vô số bảo thạch và kim cương.
Bên dưới có mấy chục nam nữ người phương Tây, sắc mặt và tuổi tác không giống nhau đang lẳng lặng đợi điều gì đó.
Trong đó có một người đàn ông da trắng khoảng bốn, năm mươi tuổi bỗng đứng dậy cung kính nói: “Đại ca Tà Thánh, tôi vừa nhận được tin từ chi nhánh ở thành phố Shengton, mấy cứ điểm ở thành phố Shengton của chúng ta bao gồm cả sòng bài, quán rượu, hộp đêm, nhà máy sản xuất thuốc và mấy tuyến đường tư nhân đều bị người của điện Thần Long phá hủy hết rồi”.
Lúc nói, người đàn ông trung niên da trắng đó cực kỳ phẫn nộ.
Vì ông ta là người đại diện cho điện Tà Thánh ở thành phố Shengton.
Cứ điểm ở thành phố Shengton bị điện Thần Long đánh phá thì ông ta cũng có trách nhiệm.
Lúc này Vitos ngồi trên ghế đá, cầm chai rượu uống một hớp, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên da trắng bên dưới đó cười khẩy.
Sau đó hắn đứng dậy từng bước đi đến trước mặt người đàn ông trung niên da trắng, vỗ vai ông ta nói: “Lekan, chuyện này không liên quan đến ông, ngồi đi”.
Người đàn ông da trắng tên Lekan cũng kính cẩn, khiêm nhường cúi người xuống.
“Cảm ơn đại ca Tà Thánh”, Lekan thở phào định ngồi xuống.
Nhưng.
Rầm!
Vitos bỗng đạp một chân về phía sau đá vào ngực Lekan khiến ông ta và cả cái ghế văng ra cách đó mười mấy mét, đập người vào cái cột đá màu trắng ở một bên.
Cột đá bỗng nứt ra, đổ cả một lớp xi măng ra ngoài.
Ngực của Lekan bị lõm vào trong, phun ra mấy búng máu lẫn cả nội tạng, sau đó ngã xuống vũng máu chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người ngồi xung quanh đều rất bình tĩnh như thể đã quen với chuyện như thế rồi.
Đây là quy tắc của điện Tà Thánh.
Trách nhiệm của ai thì người đó lấy mạng mà đền.
Sau đó Vitos nhìn những thuộc hạ xung quanh, lạnh lùng nói: “Điện Thần Long phá hủy chi nhánh của tôi, các người có ai sẵn sàng chia sẻ lo lắng với tôi đến phá hủy chi nhánh của điện Thần Long của thành phố Shengton hay không?”
Mọi người đều im lặng không nói.
Nhưng ngay sau đó, một người đàn ông da trắng có dáng người cao lớn đứng dậy nói: “Đại ca Tà Thánh, Baloch tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ này”.
Vitos nhìn Baloch mỉm cười, vỗ vai gã nói: “Tốt! Tốt lắm!”
Dứt lời, Vitos cầm chai rượu uống vài hớp nữa, sau đó xoay người đi ra khỏi sảnh lớn.
Baloch cũng dẫn theo đàn em tài giỏi của mình cấp tốc tập trung hơn năm trăm người trang bị đầy đủ hết mọi thứ rồi đi đến chi nhánh của điện Thần Long ở thành phố Shengton.
Cùng lúc đó Tiêu Chính Văn đã bàn xong kế hoạch tiếp theo với quân sư và Long Ngao.
Đánh đòn phủ đầu.
Người của điện Thần Long rút khỏi chi nhánh, chủ động tấn công, tìm kiếm các chi nhánh và cứ điểm khác của điện Tà Thánh ở Mễ Quốc sau đó thực hiện các hành động ám sát.
Đương nhiên kế hoạch này phải để Long Ngao đi làm. Còn Tiêu Chính Văn thì quay về Giang Trung.
Dù sao chuyện này cũng không thuộc quyền quản lí của anh.
Chỉ cần Vitos không ra tay thì đấy chính là cuộc so tài của đám thuộc hạ.
Quay về Giang Trung, Tiêu Chính Văn nhận được điện thoại của Tần Hán Quốc nói là Thiên Thủ bị thương nặng, gọi anh về gấp.