Chương 918: Bí mật của Hoa Quốc Thiên Vương địa cấp ba sao?
Tiêu Chính Văn khẽ run, sắc mặt u ám nghiêm nghị.
Quả nhiên Hán Vương này rất mạnh.
“Thiên Tử, ông định làm thế nào?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Thiên Tử im lặng, ho mấy tiếng sau đó mới nói: “Thực lực của Hán Vương thâm sâu khó lường, Thiên Vương địa cấp ba sao mới chỉ là suy đoán ban đầu của tôi, còn rốt cuộc ông ta đạt đến thực lực nào thì tôi vẫn không rõ. Hơn nữa thế lực trên toàn thế giới của Hán Vương rất nhiều, mà còn rải rác nữa. Nếu ngày nào đó ông ta triệu tập thế lực này thì chắc chắn sẽ là đòn công kích có tính hủy diệt với Hoa Quốc”.
“Thế nên tôi muốn nhờ điện Thần Long của cậu thăm dò thế lực và căn cứ ở khắp nơi trên thế giới của Hán Vương. Nếu có thể thì phá hủy ngay cũng được”.
Nghe thế, Tiêu Chính Văn không nói gì.
Mượn điện Thần Long để đối phó với thế lực ở khắp nơi trên thế giới của Hán Vương cũng không phải không thể.
Nhưng nếu vì thế mà đắc tội với cường giả Thiên Vương địa cấp ba sao thì sẽ dẫn đến cuộc công kích có tính hủy diệt không thể lường trước được với điện Thần Long.
Thấy Tiêu Chính Văn không nói gì, Thiên Tử hít sâu một hơi nói: “Tôi biết chuyện này quả thật là đang làm khó cậu, nên tôi cũng không ép buộc yêu cầu cậu làm gì”.
“Thiên Tử, tôi quyết định rồi, kể từ hôm nay điện Thần Long sẽ bí mật điều tra tất cả thế lực và hướng đi của Hán Vương”.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói, giữa hai hàng mày hiện lên sự lạnh lùng bức người.
Sinh ra là người Hoa Quốc, tất nhiên sẽ hết mình vì Hoa Quốc.
Dù bảo Tiêu Chính Văn anh phải chết vì nước, anh cũng không từ chối.
Thiên Tử gật đầu, tán thưởng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tốt! Không hổ là cháu của Tiêu Long, tính cách này quả nhiên là vua Bắc Lương của Hoa Quốc. Hoa Quốc có chủ soái như cậu là phúc đức của Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn cười nói: “Đây đều là việc vua Bắc Lương nên làm”.
Thiên Tử khẽ ừ một tiếng nói: “Cậu yên tâm, tôi cũng sẽ âm thầm bảo người giúp các cậu, không để các cậu chiến đấu một mình đâu”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, bàn bạc kế hoạch tiếp theo với Thiên Tử để đấu lại Hán Vương.
Mãi đến cuối, Thiên Tử mới nói: “À phải rồi, có tin tức gì của ông nội cậu không?”
Tiêu Chính Văn hít sâu vào rồi nói: “Tôi từng gặp ông ấy một lần. Lần trước sau khi đánh với bốn gia chủ rồi bị thương nặng, là ông nội đã ra tay cứu tôi”.
Vừa nghe thế Thiên Tử cũng hiểu ngay, nói: “Tôi cảm thấy hổ thẹn với ông nội cậu…”
Nói đến đây, Thiên Tử không nói tiếp nữa, Tiêu Chính Văn cũng đứng lên định ra khỏi thâm cung.
Nhưng anh vừa đi được mấy bước thì Thiên Tử bỗng nói: “Tiêu Chính Văn, tôi cũng đã điều tra được vài chuyện bí mật về việc nhà họ Tiêu bị hủy diệt, hình như đằng sau bốn gia tộc lớn còn có bóng dáng của Võ Thần Tông. Tôi nghĩ chắc cậu cũng đã nghe được vài điều gì đó”.
Tiêu Chính Văn dừng chân, xoay người lại, ánh mắt lóe sáng nhìn Thiên Tử, hỏi: “Ông đã biết từ lâu rồi sao?”
Thiên Tử thở dài, gật đầu nói: “Đúng thế, tôi đã biết từ lâu. Sở dĩ không nói với cậu là vì lo lắng cậu sẽ xảy ra mâu thuẫn với Võ Thần Tông. Võ Thần Tông là đại tông đứng đầu võ tông Hoa Quốc, là chủ của tông miếu võ tông Hoa Quốc, hơn nữa vị Thiên Tử đó xuất thân từ Võ Thần Tông. Thế nên Võ Thần Tông rất có ảnh hưởng với Hoa Quốc, tôi giấu cậu cũng là bất đắc dĩ”.
Nghe ông ấy nói, Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Anh hiểu ý của Thiên Tử.
Ở vị trí cao thì có vài chuyện ông ấy phải suy xét đến đại cục.
“Thiên Tử, tôi tự có tính toán về chuyện này, tôi sẽ bắt họ trả mối thù của nhà họ Tiêu. Trước khi chưa đủ mạnh, tôi sẽ không xảy ra xung đột gì với Võ Thần Tông”.
Tiêu Chính Văn nói.
Thiên Tử gật đầu, không nói gì nữa.
Tiêu Chính Văn cũng rời khỏi thâm cung.
Trong sảnh lớn, Giang Vạn Long vội đứng dậy hỏi: “Sao rồi, hai người nói gì thế?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Về rồi nói”.
Sau đó anh chào tạm biệt Hắc Long Vương và Từ Kiêu Long rồi đi đến Long Các.
Tứ lão chăm chú nhìn Tiêu Chính Văn hỏi: “Rốt cuộc là sao? Ai đã làm Thiên Tử bị thương?”
Tiêu Chính Văn nói: “Hán Vương”.
Hán Vương?
Nghe đến cái tên này, tứ lão đều kinh ngạc, mắt trợn tròn.
“Sao có thể là ông ta được chứ? “
Giang Vạn Long vô cùng kinh ngạc.
Tần Hán Quốc cũng hít sâu nói: “Không ngờ Hán Vương này vẫn còn sống”.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của tứ lão, Tiêu Chính Văn biết uy danh lúc trước của Hán Vương này không hề thấp.
Nhưng từ trước đến giờ anh lại chưa từng nghe ai nhắc đến Hán Vương.
“Tứ lão, rốt cuộc năm đó Hán Vương đã làm gì?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Giang Vạn Long im lặng, chắp tay sau lưng nhìn bản đồ giang sơn Hoa Quốc nói: “Hán Vương là một vị thống soái vô địch ngang hàng với ông nội cậu vào thời kỳ Tứ Đại Thiên Tử, ông ta đã làm rất nhiều việc để Thiên Tử hiện tại lên ngôi. Nhưng Hán Vương này lại có dã tâm rất lớn, muốn làm bá chủ, thậm chí nhiều lần cãi vã với Thiên Tử, làm trái lệnh của Thiên Tử”.
“Nhất là chiến tranh biên giới với bốn nước năm đó, Hán Vương nắm quyền đại quân năm trăm nghìn người nhưng lại không nghe theo lệnh điều quân, cứ án binh bất động dẫn đến Hoa Quốc bị mất hết bảy thành phố ở biên giới. Sau đó Thiên Tử chất vấn thì Hán Vương lại không nghe theo lệnh vua, bác bỏ lệnh của Thiên Tử”.
“Đến lúc này, dã tâm phản nước của Hán Vương mới lộ rõ. Thiên Tử và ông nội cậu bí mật dàn xếp đại quân bảy trăm nghìn người của Hoa Quốc tiêu diệt Hán Vương. Cứ nghĩ rằng ông ta đã chết trong trận chiến đó, nhưng không ngờ ông ta vẫn còn sống”.
Nói đến đây, Giang Vạn Long thở dài.
Tiêu Chính Văn cũng biết rõ nguyên nhân trong đó, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Thiên Tử bảo tôi dùng lực lượng của điện Thần Long bí mật đi điều tra các thế lực hiện giờ ở khắp các nơi trên thế giới của Hán Vương”.
Nghe thế, Giang Vạn Long nhíu mày nói: “Cậu điều tra Hán Vương với danh nghĩa điện Thần Long e là không đơn giản như thế. Hán Vương không phải là người tầm thường. Nếu ông ta thật sự còn sống, hơn nữa biết được cậu âm thầm điều tra về ông ta thì cậu sẽ đối mặt với sự trả thù của Hán Vương”.
“Tôi biết”.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói: “Nhưng đây cũng là chức trách của người làm vua Bắc Lương tôi, chết vì đất nước là vinh hạnh của tôi”.
Nghe thế, mấy người Giang Vạn Long đều tán thưởng gật đầu.
“Cậu có ý nghĩ như vậy rất tốt, nhưng nhất định phải thật cẩn thận. Hán Vương không đơn giản, bây giờ cậu là đỉnh cao vinh quang của chiến khu Hoa Quốc, nếu cậu thất bại thì quân đội Hoa Quốc sẽ mất đi một vị thống soái ưu tú trong tương lai”.
Giang Vạn Long nói, gương mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Tiêu Chính Văn hiểu ý trong lời Giang Vạn Long, nói: “Yên tâm đi, tôi tự có tính toán”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời khỏi Long Các, tạm ở lại khách sạn gần đó.
Đêm khuya, anh giao nhiệm vụ đến cho trụ sở chính ở Điện Thần Long.
“Điện Thần Long nghe lệnh, kể từ hôm nay điều tra toàn bộ thế lực và thông tin liên quan đến Hán Vương trên phạm vi toàn cầu.
Phải nhớ, kẻ địch vô cùng gian xảo nên phải cực kỳ cẩn thận”.
Sau đó Tiêu Chính Văn cúp máy, anh đứng trên ban công nhìn màn đêm Long Kinh ngoài cửa sổ.
Cũng đúng lúc này.
Xoẹt!
Một mũi tên đột nhiên xuyên qua màn đêm bắn về phía này, lướt qua tai Tiêu Chính Văn rồi cắm lên tường.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, xoay người nhìn mũi tên trên bức tường đằng sau rồi lấy bức thư trên đó xuống.
Mở bức thư ra, bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ ngắn gọn: Gặp nhau ở đình Hoa Mai!