TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 920

Chương 920: Quỳ gối ba lần, đập đầu chín cái.

Dưới chân núi, Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn núi Võ Thần sừng sững, uy nghiêm hùng vĩ.

Đỉnh núi là một vùng trắng xóa, tuyết phủ quanh năm.

Tần Hán Quốc đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn nói: “Này nhóc, lát nữa lên núi dù có thế nào cũng không thể xảy ra tranh chấp với người của Võ Thần Tông. Nơi này là đại tông đứng đầu võ tông Hoa Quốc đấy. Người nào người nấy đều là cao thủ tuyệt thế, biết chưa?”

Tiêu Chính Văn chắp tay ra sau, hời hợt gật đầu nói: “Tôi tự có chừng mực”.

Dứt lời, hai người men theo bậc thang lên núi.

Hơn hai tiếng sau, hai người mới lên đến đỉnh núi, đứng trước cánh cổng lớn của tông môn Võ Thần Tông.

Trước cổng có đệ tử Võ Thần Tông đang đứng canh cửa, sau khi nhìn thấy Tần Hán Quốc đưa thiệp mời thì mới đẩy cánh cửa đá nặng trịch ra, rồi dẫn hai người bước Võ Thần Tông.

Cánh cửa đá vừa mở toang, đập vào mắt là một quảng trường rộng mênh mông.

Hai bên quảng trường có rất nhiều tác phẩm điêu khắc cao chót vót mang thần thái khác nhau, tư thế rất uy nghiêm.

Nhìn những bức tượng này, Tiêu Chính Văn cau mày.

Không biết tại sao anh lại có cảm giác rất vi diệu, hình như có thể xuyên qua lịch sử chứng kiến thời đại thuộc về mấy bức tượng này.

Một cảm giác thăng trầm, cảm giác đứng giữa trời đất đột nhiên nảy sinh.

Tần Hán Quốc đi bên cạnh nhỏ giọng nói: “Này nhóc, lát nữa dù có thế nào cũng không thể cãi vã với họ, người ta là tông chủ của Võ Thần Tông, địa vị cao trọng, là người có tiếng nói quan trọng ở võ tông Hoa Quốc. Dù có là Thiên Tử cũng phải nhường nhịn, biết chưa?”

Tiêu Chính Văn hờ hững gật đầu, bước dọc theo con đường ở giữa quảng trường để vào điện chính.

Cùng lúc đó hai bên cửa điện chính có hàng trăm đệ tử của Võ Thần Tông đứng đó, sắc mặt đều nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc.

Tần Hán Quốc toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù mình là một trong tứ lão Long Các nhưng Võ Thần Tông này không phải là tông môn bình thường.

Nói một cách nghiêm khắc thì Võ Thần Tông có địa vị cao hơn cả Long Các.

Lúc này Tiêu Chính Văn bước vào đại điện, trước mặt đã có mấy đệ tử Võ Thần Tông bước ra, lạnh lùng nói: “Khoan đã! Muốn vào đại điện thì phải làm theo quy tắc của Võ Thần Tông”.

Tiêu Chính Văn cau mày, lạnh lùng nhìn mấy đệ tử Võ Thần Tông có thái độ kiêu ngạo trước mặt hỏi: “Quy tắc gì?”

Đệ tử Võ Thần Tông đó khoanh tay trước ngực nói: “Quỳ ba lần, dập đầu chín cái, cứ quỳ và dập đầu từ đó đến đây mới có thể vào trong”.

“Đúng thế, quỳ ba lần, dập đầu chín cái!”

“Đã đến Võ Thần Tông mà còn tưởng mình là vua Bắc Lương sao?”

“Đến đây rồi, chúng tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm theo!”

Bỗng chốc những đệ tử Võ Thần Tông khác cũng hùa theo, lời nói rất khó nghe cũng rất sắc bén.

Tần Hán Quốc nghe thế cũng lo lắng.

Ông ấy biết tính tình của Tiêu Chính Văn không phải là người dễ dàng để người khác đe dọa như thế.

Thấy Tiêu Chính Văn có dấu hiệu sắp nổi giận, Tần Hán Quốc vội ngăn anh lại: “Tiêu Chính Văn, đừng kích động. Nơi này là Võ Thần Tông”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Tần Hán Quốc cũng nói: “Để tôi giải quyết”.

Dứt lời, ông ấy xoay người nhìn về phía mấy đệ tử Võ Thần Tông đó, sắc mặt lạnh như băng nói: “Hỗn láo, tôi là Tần Hán Quốc, các lão của Long Các, cậu ấy là vua Bắc Lương của Hoa Quốc. Hôm nay đến Võ Thần Tông là đã được Thiên Tử đồng ý, các cậu còn không tránh ra cho tôi”.

Nhưng Tần Hán Quốc nói thế.

Mấy đệ tử của Võ Thần Tông vẫn kiêu ngạo đáp: “Các lão Long Các, uy danh to đấy! Nhưng nơi này là Võ Thần Tông không bị thể chế của Hoa Quốc quản lý, dù ông có là các lão Long Các hay là vua Bắc Lương thì khi đến đây cũng phải làm theo quy tắc của Võ Thần Tông”.

“Đúng thế, có quỳ hay không? Không quỳ thì cút xuống núi đi!”

“Hừ! Vua Bắc Lương thì giỏi lắm sao? Đều chỉ là hư danh thôi!”

Bỗng chốc, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng bao trùm lấy xung quanh.

Thậm chí không ít đệ tử Võ Thần Tông đã bắt đầu vây quanh Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc, bày ra bộ dạng muốn đánh nhau đến nơi.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười khẩy nói: “Xem ra hôm nay muốn gặp được tông chủ Võ Thần Tông không đơn giản rồi”.

“Ha ha ha! Nực cười! Chỉ dựa vào anh mà còn muốn gặp tông chủ bọn tôi à?”

Lúc này tên đệ tử Võ Thần Tông yêu cầu Tiêu Chính Văn quỳ ba lần dập đầu chín cái bật cười, gương mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Tiêu Chính Văn nhìn hắn chằm chằm, sau đó lướt nhìn các đệ tử Võ Thần Tông xung quanh một lượt, bỗng nói: “Bản soái chỉ cho các anh một cơ hội, tránh đường ngay nếu không đừng trách tôi ra tay với các anh”.

Nghe thế các đệ tử Võ Thần Tông cười càng to hơn, trên mặt là sự chế nhạo.

“Nực cười! Còn muốn ra tay với bọn này ở trước đại điện Võ Thần Tông à?”

“Vua Bắc Lương, anh đừng tưởng một mình anh có thể đánh được tất cả chúng tôi?”

“Nơi này là Võ Thần Tông, không phải là nơi mà vua Bắc Lương anh ra vẻ ta đây đe dọa người khác”.

Tiêu Chính Văn chỉ bất lực lắc đầu trước những chỉ trích đầy tức giận của đám người kia, khí thế trên người bỗng chốc bùng phát.

Hơi thở cảnh giới Thiên Vương lập tức bao trùm đại điện Võ Thần Tông.

Mấy đệ tử Võ Thần Tông đó cũng kinh ngạc bởi khí thế của Tiêu Chính Văn.

Mấy đệ tử đứng gần nhất bị tác động phải lùi về sau mấy bước mới đứng vững.

“Anh!”

Nhất là tên đệ tử Võ Thần Tông yêu cầu Tiêu Chính Văn quỳ ba lần dập đầu chín cái đó cảm nhận được áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Lúc này hắn cực kỳ tức giận, mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Hỗn láo, đây là Võ Thần Tông, là cửa trước điện chính.

Một tên vua Bắc Lương như anh lại dám kiêu căng như thế, dám dùng võ công ở đây sao?”

“Tôi phải dạy dỗ cái thứ không biết lễ nghĩa như anh thay tông chủ”.

Dứt lời, tên đệ tử đó ra tay trước, đánh một đòn về phía Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn đối phương tấn công mình, bình thản nói: “Hừ! Hóa ra Võ Thần Tông tiếp khách như thế à? Một chủ soái địa cấp ba sao cũng dám giương nanh múa vuốt trước mặt tôi”.

Vừa dứt lời, đòn tấn công của tên đệ tử đó đã đánh đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, anh giơ tay lên nắm chặt lấy quả đấm của đối phương, sau đó xoay tròn bẻ gãy trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Rắc!

Tiếng xương nát vụn vang lên khắp Võ Thần Tông.

Đồng thời Tiêu Chính Văn nhấc chân lên đạp vào ngực tên đệ tử đó.

Rầm!

Tên đệ tử Võ Thần Tông thực lực chủ soái địa cấp ba sao bị đánh văng ra xa mười mấy mét đập người vào cột đá trước điện chính.

Sau đó hắn rơi xuống đất, tay ôm ngực phun ra vài ngụm máu.

Tiêu Chính Văn chỉ dùng năm mươi phần trăm sức lực cho cú đá này.

Dù sao cũng là Võ Thần Tông, anh không muốn giết người.

Bỗng chốc các đệ tử Võ Thần Tông xung quanh đều chạy đến chỗ người đàn ông nằm trên mặt đất hô: “Thất sư huynh, anh có sao không?”

“Anh dám đánh Thất sư huynh của bạn tôi? Muốn chết hả?”

“Mọi người cùng lên đánh cái tên ngông cuồng này đi.”

Các đệ tử của Võ Thần Tông bao vây lấy Tiêu Chính Văn.

Cả điện chính trở nên căng thẳng lạ thường.

Đọc truyện chữ Full