Chương 922: Tiêu Long đến
Luồng sức mạnh này bao trùm cả đại sảnh chỉ trong nháy mắt!
Khoảnh khắc đó, trong mắt Tiêu Chính Văn, sau lưng Võ Thí Thiên đang ngồi thẳng trên ghế đá kia như có ba con rồng đen khủng bố và hung ác cùng lao về phía anh, phát ra những tiếng gầm gừ dữ tợn!
Ầm!
Một giây sau, luồng sức mạnh này bao trùm lên người Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn cũng không thể chống đỡ nổi, xương bánh chè khuỵu xuống thêm lần nữa, quỳ phịch một tiếng lên trên mặt đất!
Cả mặt đất lập tức rạn nứt rồi lan rộng ra khắp bốn phía!
Cả người Tiêu Chính Văn run bần bật, vừa vùng vẫy vừa chống cự!
Rầm!
Trên người Tiêu Chính Văn cũng toát ra khí thế vô cùng khủng bố.
Hơi thở Thiên Vương một sao lan ra khắp đại điện!
Khoảnh khắc đó, sau người Tiêu Chính Văn giống như xuất hiện một con rồng vàng, nó vây quanh anh, gầm gừ bên trong đại điện, đối kháng với khí thế trên người Võ Thí Thiên!
Thế nhưng rất rõ ràng!
Khí thế của Tiêu Chính Văn yếu hơn rất nhiều so với Võ Thí Thiên!
Rắc!
Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế Thiên Vương trên người Tiêu Chính Văn đã sụp đổ!
Tai mắt mũi miệng của Tiêu Chính Văn đều chảy máu, sắc mặt dữ tợn, chống đỡ áp lực quá đỗi mạnh mẽ đang đè trên người mình!
Khoảnh khắc đó, hai tay anh chống trên mặt đất, cả người giống như đang gánh vác cả bầu trời!
“A a a!”
Tiêu Chính Văn gầm lên, phát ra tiếng kêu như loài dã thú, muốn nâng áp lực trên người dậy!
Thế nhưng.
Võ Thí Thiên vẫn lạnh lùng, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt sắc bén, cười khẩy nói: “Vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, huyết mạch nhà họ Tiêu quả nhiên đáng sợ!”
Nói xong, Võ Thí Thiên giơ một ngón tay lên.
Ầm!
Trong nháy mắt, áp lực khủng bố trên người Tiêu Chính Văn lập tức tan biến hết!
Tiêu Chính Văn cũng có cơ hội tạm nghỉ, anh hít sâu một hơi, nhướng mày, khắp mặt be bét máu, ánh mắt uy nghiêm nhìn Võ Thí Thiên đang ngồi trên ghế đá!
“Võ Thí Thiên!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, cả người ngập tràn sát khí!
Võ Thí Thiên chỉ nhếch môi cười nhạt, sau đó ngón tay lại hạ xuống thêm lần nữa!
Rầm rầm rầm!
Trong nháy mắt, bốn tầng áp lực nặng nề giống như một cái búa từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ đè lên trên người Tiêu Chính Văn!
Mỗi một tầng áp lực đều khiến cho cơ thể của Tiêu Chính Văn hạ thấp thêm một chút!
Sau bốn tầng áp lực, cả người Tiêu Chính Văn đã bị đè bẹp trên mặt đất!
Mặt đất đều nứt toác ra!
Mà lúc này, Võ Thí Thiên cũng điềm nhiên thu tay lại, ông ta đứng dậy, bước từng bước xuống dưới, lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương, đến Võ Thần Tông của tôi thì phải làm theo quy định của nơi này”.
Vừa nói dứt lời.
Tiêu Chính Văn lau máu trên khoé miệng, cười gằn vài tiếng, bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ nhìn Võ Thí Thiên đang đứng trước mặt, nói: “Hôm nay tôi đến đây là có một vấn đề muốn hỏi tông chủ Võ”.
“Mời hỏi”, Võ Thí Thiên chắp tay sau lưng, bình thản nói.
“Có phải thảm án nhà họ Tiêu có liên quan đến ông và Võ Thần Tông hay không?”
Tiêu Chính Văn hỏi, trong đáy mắt ngập tràn sát khí!
Võ Thí Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cười nói: “Tôi nói là có liên quan thì cậu sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, sát khí trên người đột nhiên bộc phát, siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói: “Vậy thì tôi buộc phải tiêu diệt cả Võ Thần Tông thôi!”
“Ha ha ha!”
Võ Thí Thiên ngửa mặt cười lớn, nói: “Quyết đoán đấy! Đột nhiên tôi thấy thích cá tính này của cậu rồi! Nhưng mà vua Bắc Lương, nơi này là Võ Thần Tông, cậu nghĩ rằng bản thân có thể làm được gì?”
“Hiện giờ trong mắt tôi, cậu chẳng khác gì với mấy loài sâu bọ, chỉ cần tông chủ tôi muốn giết cậu thì cũng chỉ trong tích tắc mà thôi”.
Nói xong, cả đại điện đều rơi vào tĩnh lặng!
Võ Thí Thiên không hề nói đùa.
Đối với ông ta, bây giờ giải quyết Tiêu Chính Văn chỉ là chuyện phút chốc!
Tiêu Chính Văn lau máu nơi khoé miệng, cười lạnh lùng nói: “Vậy ư? Vậy thì sao tông chủ Võ vẫn còn chưa ra tay đi?”
Câu nói này khiến cho Võ Thí Thiên cau mày lại, sát khí bất chợt đông cứng trên gương mặt!
“Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu sao?”
Võ Thí Thiên lạnh lùng nói, giơ tay lên, túm lấy gáy của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng!
Vù!
Một con dao găm lao thẳng tới từ phía cửa chính đại điện.
Võ Thí Thiên lập tức lùi ra sau một bước, con dao đó xuyên thẳng qua khe hở giữa ông ta và Tiêu Chính Văn, sau đó “phập” một tiếng, cắm lên ghế đá phía trên cao!
Ầm!
Ghế đá liền vỡ vụn!
Võ Thí Thiên cau mày, lửa giận thổi bùng lên trong đáy mắt, quay đầu lại, phẫn nộ nhìn bóng người lúc này đang sải bước tiến vào từ phía cửa chính.
Bóng người đó mặc áo khoác dài màu đen rộng thùng thình, lạnh lùng nói: “Võ Thí Thiên, ra tay với cháu trai của tôi là ông đang muốn Võ Thần Tông bị tôi tiêu diệt à?”
Tiêu Long!
Tiêu Chính Văn quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Long đã đi tới trước mặt mình.
Tiêu Long nhìn thấy những vết thương trên người Tiêu Chính Văn thì sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Dám đánh cháu mình bị thương, tên Võ Thí Thiên này đúng là chán sống rồi!
Sau khi Võ Thí Thiên nhìn rõ người đến là ai, ông ta cười khẩy, nói: “Không ngờ là Đại nguyên soái của Hoa Quốc năm xưa thật sự vẫn còn sống”.
“Tiêu Long, ông nên biết rằng tự ý xông vào Võ Thần Tông của tôi chính là tội chết!”
“Dù cho năm đó ông có là Thiên Long Đại nguyên soái thì hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là kẻ thấp hèn giấu đầu lòi đuôi mà thôi!”
Tiêu Long chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Võ Thí Thiên, nói: “Võ Thí Thiên, ông đang muốn ra tay với tôi sao?”
Câu nói này khiến bầu không khí bên trong đại điện trở nên nặng nề hơn!
Ầm!
Trong nháy mắt, khí thế trên người Võ Thí Thiên và Tiêu Long đều bộc phát ra bên ngoài!
Cả đại điện gần như không thể chịu nổi khí thế khủng khiếp trên người hai bọn họ.
Võ Thí Thiên cau mày, thấy mình có xu thế bị Tiêu Long lấn át thì lập tức lạnh lùng nói: “Tiêu Long! Ông thật sự muốn đối đầu với Võ Thần Tông sao?”
Tiêu Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Không phải tôi đối đầu với Võ Thần Tông mà là Võ Thần Tông của ông có món nợ máu với nhà họ Tiêu của tôi!”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Võ Thí Thiên liền trở nên cứng đờ, sau đó lên tiếng: “Nhà họ Tiêu giữ gìn cuốn sách Thiên Sơn Thư Lục cả nghìn năm rồi, năm đó nếu như không phải ông cứ khăng khăng không chịu cho bên ngoài mượn thì cũng sẽ không dẫn tới thảm kịch như thế! Tất cả những chuyện này đều là sai lầm của một mình Tiêu Long ông!”
“Ha ha ha!”
Tiêu Long cười lớn, nói: “Võ Thí Thiên, ông vẫn giống như ngày trước thích già mồm lấn át lẽ phải, đâm bị thóc chọc bị gạo! Thiên Sơn Thư Lục là của nhà họ Tiêu, Võ Thần Tông có tư cách gì để tranh giành cơ chứ?”
“Hừ!”
Võ Thí Thiên bực bội hừ một tiếng, nói: “Tôi không muốn tranh cãi với ông! Chuyện ngày hôm nay, tôi không truy cứu nữa, dẫn cậu ta xuống núi đi! Kể từ ngày hôm nay, Tiêu Chính Văn chính là kẻ thù của Võ Thần Tông chúng tôi!”
Tiêu Long bật cười lạnh lùng, nói: “Như thế thì tốt”.
Nói xong, Tiêu Long quay người dẫn Tiêu Chính Văn rời khỏi đại điện.
Cửa chính, Tần Hán Quốc thấy Tiêu Chính Văn cả người đầy máu thì vô cùng lo lắng hỏi: “Tiêu Chính Văn, cậu không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn lau máu trên mặt, trong mắt ngập tràn lửa giận, nói: “Tôi không sao”.
Dứt lời, ba người cùng rời khỏi Võ Thần Tông.
Bước ra khỏi tông môn Võ Thần Tông, Tiêu Long quay người nhìn Tiêu Chính Văn lúc này đang vô cùng nhếch nhác, nói: “Thằng nhóc này! Chẳng phải ông từng nói không được tuỳ tiện đặt chân tới Võ Thần Tông, càng không được nảy sinh xung đột với Võ Thần Tông rồi hay sao? Sao cháu lại không chịu nghe lời?”
Tiêu Chính Văn nhìn Tiêu Long, nói: “Tại sao lại không thể? Biết bao nhiêu mạng người của nhà họ Tiêu đều trở nên rẻ rúng vì sự ích kỷ của bọn chúng! Vừa nãy sao ông không giết chết ông ta luôn đi!”
Tiêu Long nhìn Tiêu Chính Văn, thở dài, nói: “Cháu thật sự cho rằng giết Võ Thí Thiên dễ như thế sao? Võ Thần Tông tuyệt đối không đơn giản như cháu nghĩ! Giết được một Võ Thí Thiên thì sẽ có Võ Thí Thiên thứ hai! Thực lực của cháu hiện giờ vẫn chưa đủ, liều mạng với Võ Thần Tông là chuyện chẳng có lợi gì cho cháu, cho Bắc Lương và cho cả Hoa Quốc!”
“Thằng nhóc này! Nghe lời ông nội, cố gắng để nâng cao thực lực của bản thân! Chỉ khi cháu đủ mạnh rồi thì mới có quyền lên tiếng!”
Nói xong, Tiêu Long nhìn Tần Hán Quốc rồi quay người rời đi.
Tiêu Chính Văn nhìn Tiêu Long rời đi, nhíu chặt mày lại.
Cuối cùng, anh quay đầu nhìn Võ Thần Tông, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Võ Thần Tông, tôi nhất định sẽ đặt chân tới đây thêm lần nữa!
Tới lúc đó tôi tất sẽ tiêu diệt sạch cả Võ Thần Tông!
Sau đó, Tiêu Chính Văn và Tần Hán Quốc rời khỏi Võ Thần Tông, trở về Giang Trung ngay trong đêm.
Buổi tối, trong biệt thự.
Khương Vy Nhan vô cùng do dự nói với Tiêu Chính Văn: “Chồng à, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì vậy em?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mấy người bác cả muốn tới Giang Trung, ngày mai sẽ đến”, Khương Vy Nhan nói, trong ánh mắt có vẻ hơi ngập ngừng.
“Khương Văn Kỳ? Sao bọn họ lại đến Giang Trung?”
Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.