TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 927

Chương 927: Lấy lại công ty nhà họ Khương

Nghe vậy, Khương Vy Nhan thắc mắc: “Anh muốn làm gì?”

Tiêu Chính Văn chăm chú nhìn Khương Vy Nhan, hỏi lại: “Em có muốn lấy lại công ty nhà họ Khương không?”

Nghe anh nói thế, Khương Vy Nhan sửng sốt.

Công ty nhà họ Khương là tâm huyết của ông nội cô, nhưng ông nội đã qua đời rồi. Hơn nữa, Khương Vy Nhan cũng chưa bao giờ quên trước kia ông nội đã tuyệt tình với cô như thế nào.

Nếu có thể lấy lại được công ty nhà họ Khương, Khương Vy Nhan đương nhiên đồng ý.

“Muốn”, Khương Vy Nhan gật đầu, nói.

Tiêu Chính Văn đáp lời: “Vậy là được, anh sẽ xử lý chuyện này, em chỉ cần an tâm ở công ty chờ tin tức tốt của anh”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lập tức rời đi.

Ra khỏi tòa nhà công ty, anh gọi điện thoại cho Ôn Bất Lâm: “Lập tức dẫn người phong tỏa sân bay Giang Trung, dẫn hai người kia về cho tôi!”

“Vâng!”

Ở đầu dây bên kia, Ôn Bất Lâm cung kính đáp.

Sau đó, ông ấy nhanh chóng chọn một trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ trang chạy thẳng đến sân bay.

Ngay lúc này, bên trong sân bay, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên chuẩn bị lên máy bay.

Đột nhiên, một trăm binh lính cầm súng xông đến, bao vây Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên.

Khương Văn Kỳ lập tức giơ hai tay lên, sắc mặt hoảng sợ, hỏi: “Mấy người… mấy người muốn làm gì?”

Ôn Bất Lâm đi ra từ phía sau đám binh lính, nhếch môi nhìn Khương Văn Kỳ, cười hỏi: “Hai người là Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đúng không?”

Khương Văn Kỳ liếc nhìn Khương Mỹ Nghiên rồi gật đầu.

Suy cho cùng, trước mặt là binh lính có súng, bọn họ không dám phản kháng.

“Vậy thì đúng người rồi, dẫn đi!”

Ôn Bất Lâm ra lệnh, mấy binh lính tiến lên bắt giữ Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên, sau đó áp giải họ ra xe quân dụng đang chờ bên ngoài.

Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên giãy giụa không ngừng, gào thét: “Mấy người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi? Chúng tôi đã phạm tội gì? Các người cố tình bắt người vô tội! Tôi sẽ đến Sở chỉ huy quân đội tố cáo các người!”

Nhưng căn bản là không ai thèm nghe tiếng gào của bọn họ.

Chẳng mấy chốc, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn trong Sở chỉ huy quân đội Giang Trung.

Không bao lâu sau, Tiêu Chính Văn cũng bước vào.

Vừa nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Khương Văn Kỳ kích động đứng bật dậy, mắng mỏ: “Tiêu Chính Văn! Hóa ra là mày! Mau bảo bọn chúng thả chúng tao ra ngoài! Bọn mày dựa vào đâu mà bắt chúng tao? Đừng tưởng mày là vua Bắc Lương mà coi thường pháp luật Hoa Quốc!”

“Đúng thế! Tiêu Chính Văn, anh mau nói bọn họ thả chúng tôi ra ngoài! Bằng không, chúng tôi sẽ đến tổng bộ Sở chỉ huy quân đội tố cáo anh!”

Khương Mỹ Nghiên cũng la ầm lên.

Nhưng.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn hai bố con cô ta, nhấc chân đá thẳng vào bụng Khương Văn Kỳ!

Ầm!

Cả người Khương Văn Kỳ bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi ngã phịch xuống, ông ta ôm bụng, lăn lộn trên mặt đất.

Cú đá này, Tiêu Chính Văn chẳng dùng bao nhiêu sức lực.

Bằng không, chỉ với một cú đá là có thể đạp Khương Văn Kỳ chết tươi!

Thấy Khương Văn Kỳ nằm dưới đất rên rỉ không ngừng, Khương Mỹ Nghiên bị dọa đến mức hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác tại chỗ.

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn đi về phía mình, Khương Mỹ Nghiên vội hét lên: “Không! Không! Đừng đánh tôi! Tôi không dám, tôi không dám nữa…!”

“Hừ!”

Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Khương Văn Kỳ nằm dưới sàn, giọng nói lạnh tanh: “Tôi chỉ cho các người một cơ hội để lựa chọn. Thứ nhất, trả lại toàn bộ số tiền các người lừa đảo!”

“Không thể nào! Đó là số tiền chúng tao cực khổ kiếm ra! Lừa đảo gì chứ! Mày ngậm máu phun người!”

Dù Khương Văn Kỳ đang lăn lộn dưới đất nhưng vẫn còn sức gào thét như cũ.

Nghe thấy câu này, Tiêu Chính Văn bật cười khinh bỉ: “Khương Văn Kỳ, ông đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại bước lên một bước, đạp lên đầu Khương Văn Kỳ.

“A! Đầu của tôi, đầu của tôi… sắp vỡ rồi!”

Khương Văn Kỳ khổ sở rên rỉ.

Giây phút đó, ông ta cảm thấy đầu mình như bị xe lu cán qua cán lại.

Cơn đau kinh khủng khiến toàn thân ông ta run lẩy bẩy.

“Có trả hay không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn, tròng mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

“Trả… Trả! Trả trả trả! Cầu xin cậu, mau nhấc ra đi! Đầu tôi sắp nổ tung rồi, sắp nổ tung rồi…”

Khương Văn Kỳ khổ sở hô hoán.

Ai mà biết được Tiêu Chính Văn lại bạo lực như vậy chứ!

Tiêu Chính Văn khịt mũi, nhấc chân lên rồi liếc nhìn Khương Văn Kỳ, nói: “Thứ hai, năm trăm triệu tệ kia coi như là số tiền thu mua toàn bộ cổ phần hiện có của công ty nhà họ Khương. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, công ty nhà họ Khương không còn là công ty của Khương Văn Kỳ ông nữa, mà sẽ thuộc quyền sở hữu của Khương Vy Nhan!”

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Khương Văn Kỳ kích động bò dậy, trên mặt tràn đầy tức giận, chỉ thẳng Tiêu Chính Văn mà gào thét: “Mày nói gì? Thu mua công ty nhà họ Khương ư? Còn muốn đuổi tao khỏi công ty? Tiêu Chính Văn, mày cứ nằm mơ đi! Điều kiện này, tao kiên quyết không đồng ý!”

“Vậy à?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Chỉ một ánh mắt đã khiến Khương Văn Kỳ sợ run người, không tự chủ mà lui về sau mấy bước.

“Cậu… Cậu muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết, cho dù bây giờ cậu giết chết tôi thì tôi cũng không nhượng bộ đâu! Đây là ranh giới cuối cùng của Khương Văn Kỳ tôi!”

Khương Văn Kỳ nuốt nước bọt, cắn răng nói.

Ông ta không phải là kẻ ngu, đương nhiên ông ta hiểu rõ, nếu công ty nhà họ Khương bị thu mua vậy cả gia đình ông ta chỉ còn nước ra đường ăn xin mà sống.

“Ranh giới cuối cùng? Cũng thú vị đấy, vậy tôi cũng muốn nhìn xem, ông có thể vì ranh giới cuối cùng này mà kiên trì được bao lâu”.

Tiêu Chính Văn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh thấu xương.

Ngay sau đó, anh bóp cổ Khương Văn Kỳ, xốc ông ta từ dưới đất đứng lên, lạnh giọng nói: “Khương Văn Kỳ! Tôi đã điều tra rõ ràng, nhà họ Khương bây giờ đã hao hụt mất ba trăm triệu tệ, nếu không có khoản tiền này, nhà họ Khương phá sản chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Bây giờ, chúng tôi dùng năm trăm triệu tệ thu mua toàn bộ nhà họ Khương là vì muốn tốt cho ông. Bằng không, năm trăm triệu tệ này, một xu tôi cũng không cho ông mượn! Đến lúc đó, nhà họ Khương cũng chỉ còn nước phá sản, mà cả gia đình ông sẽ phải gánh trên lưng một món nợ kếch xù hơn ba trăm triệu tệ!”

“Tôi làm việc cũng không muốn quá tuyệt tình, cho nên, bây giờ là đang ôn hòa thương lượng chuyện thu mua với ông”.

“Nếu ông đồng ý thì gật đầu, nếu không đồng ý thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!”

Dứt lời, toàn thân Tiêu Chính Văn tỏa ra một luồng sát khí ngút trời.

Luồng sát khí này khiến cho Khương Văn Kỳ dù không thở nổi nhưng cũng phải run rẩy cả người.

Cả mặt ông ta đỏ bừng, hai mắt trợn trừng, giãy giụa không ngừng.

“Tôi… Tôi đồng ý…”

Khương Văn Kỳ rặn ra một câu, dùng hết sức gật đầu.

Không còn cách nào khác, giây phút đó, ông ta cảm nhận rõ ràng cái chết đang đến gần trong gang tấc!

Cái gì mà ranh giới cuối cùng, đều là giả hết!

Mạng mới là thật!

Ầm!

Tiêu Chính Văn tiện tay ném Khương Văn Kỳ lộn nhào trên mặt đất, tay ông ta ôm cổ, há to miệng thở hổn hển, ho sặc sụa.

Còn Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nhìn ta, nói: “Cút khỏi Giang Trung! Cút khỏi Tu Hà! Nếu để tôi gặp lại các người, nhất định giết không tha!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Khương Văn Kỳ nằm dưới đât sắc mặt u ám như tro tàn.

Ông ta biết, kể từ giờ khắc này, ông ta đã mất đi tất cả mọi thứ!

“Bố! làm sao đây, chúng ta thật sự mất hết tất cả ư?”

Khương Mỹ Nghiên chạy tới, ông lấy Khương Văn Kỳ, nước mắt rơi lã chã, gào khóc thảm thiết.

“Không còn nữa, mất hết tất cả rồi…”

Khương Văn Kỳ cũng than vãn không thôi.

Về phần Tiêu Chính văn, sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, anh gọi cho sở chỉ huy quân đội Tu hà, nói: “Lập tức tiếp quản công ty nhà họ Khương, thu thập toàn bộ chứng cứ phạm tội của cả nhà Khương văn Kỳ! Nếu bọn họ còn giở trò nham hiểm gì thì cứ bắt hết lại, quyết không khoan dung!”

Đọc truyện chữ Full