Chương 929: Gặp Hán Vương
Đầu dây bên kia, Hắc Long đang ở bộ chỉ huy tác chiến chiến khu Nam Lĩnh, nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn thì cười nói: “Chủ soái Tiêu của tôi, sao vậy, có chuyện gì mà phải tìm tôi gấp như thế?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên nói: “Sơn trang Ly Long của Tây Sa thuộc phạm vi quản lý của ông phải không?”
Hắc Long nhíu mày, nhanh chóng tra vị trí địa lý, nói: “Thuộc phạm vi quản lý của tôi, có điều Tây Sa này tiếp giáp với đường bờ biển, chỉ cách nước Thổ Áo một bãi biển, cũng thuộc vào đường biên giới. Sao thế, cậu đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nói: “Chắc ông cũng biết chuyện của Hán Vương rồi nhỉ”.
Nghe tới hai chữ Hán Vương, Hắc Long lập tức đanh mặt lại, ánh mắt trở nên lo lắng và nặng nề, đáp: “Tôi đã nghe nói rồi, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hán Vương vừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tới sơn trang Ly Long ở Tây Sa gặp mặt ông ta”.
Tiêu Chính Văn nói.
“Hán Vương liên lạc với cậu ư?”
Hắc Long nghe vậy thì trong lòng cũng thấp thỏm hồi hộp!
Hán Vương là nhân vật đã làm mưa làm gió trong thời đại của Thiên Tử nhiệm kỳ trước!
“Cậu định làm thế nào?”
Hắc Long trầm mặc một lúc rồi hỏi.
Tiêu Chính Văn trả lời: “Nếu người ta đã có lời mời thì sao có thể không đi được chứ? Ngày mai tôi sẽ đến Tây Sa, chúng ta hẹn gặp nhau ở sân bay nhé”.
“Được!”
Hắc Long đáp lời.
Sau đó, hai người cúp điện thoại.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, anh vẫn chưa nói chuyện này cho Khương Vy Nhan biết.
Suy cho cùng, anh cũng sợ Khương Vy Nhan sẽ lo nghĩ linh tinh.
Tiêu Chính Văn đành viện cớ là ra ngoài giải quyết việc riêng.
Ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay tới Tây Sa.
Sân bay đã thực hiện lệnh giới nghiêm.
Hắc Long dẫn đầu năm trăm quân Hắc Long tại Nam Lĩnh, bố trí khắp xung quanh sân bay.
Máy bay hạ cánh, Tiêu Chính Văn đi theo binh lính đến phòng tiếp khách VIP, gặp mặt Hắc Long.
“Cậu định làm thế nào?”
Lúc này, bên trong phòng tiếp khách, Hắc Long mặc quân trang, đeo sao vàng trên vai, ngồi trên ghế sofa cau mày hỏi.
Tiêu Chính Văn đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh sân bay bên ngoài, quay người nói: “Tối nay, sơn trang Ly Long sẽ có một bữa tiệc riêng, tôi cần ông âm thầm cử ra mười nghìn quân Hắc Long bao vây nghiêm ngặt sơn trang Ly Long. Tới lúc đó, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì không thể dự liệu được thì cứ dùng hoả lực bao phủ sơn trang Ly Long, huỷ diệt nó hoàn toàn!”
Nghe tới đây, Hắc Long sững sờ, cau mày nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: “Cậu điên rồi! Dùng hoả lực bao phủ ư? Vậy cậu thì phải làm sao?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Ông không cần phải lo lắng cho chuyện sống chết của tôi, Hán Vương mới là nhân vật nguy hiểm cực độ! Nếu như lần này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cứ làm theo những gì tôi đã nói!”
Nghe vậy, Hắc Long trầm mặc.
Nghĩ ngợi mãi một lúc lâu, ông ta mới nói: “Nếu như thật sự gặp phải tình huống đặc biệt thì cậu chắc chắn bao nhiêu phần trăm là mình có thể rời khỏi đó?”
Tiêu Chính Văn ngẫm nghĩ, nói: “Không có gì chắc chắn cả. Theo những gì Thiên Tử nói, Hán Vương rất có khả năng là cường giả Thiên Vương cấp địa ba sao! Một cường giả như vậy không phải người mà tôi có thể đối kháng được! Có điều tôi sẽ cố hết sức để khống chế ông ta. Ông dẫn theo quân Hắc Long hành động theo tình hình thực tế”.
Hắc Long gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã vào nghỉ ngơi tại khách sạn ở Tây Sa.
Buổi tối, sơn trang Ly Long đèn đuốc rực rỡ, bãi đỗ xe trước cửa chật kín đủ loại xe sang.
Porsche, Bentley, Ferrari, Rolls Royce, dòng gì cũng có.
Còn có không ít xe của quân khu!
Trên thảm đỏ đều là những nhân vật có máu mặt ở Tây Sa.
Cả sơn trang Ly Long được xây dựng trên đường bờ biển, đập vào mắt là đại dương bao la, ầm ầm tiếng sóng vỗ.
Lúc này.
Một chiếc xe sang đỗ lại trước cửa, Tiêu Chính Văn bước từ trên xe xuống, ngẩng đầu nhìn sơn trang Ly Long chật kín đủ loại xe sang trước mắt, khoé mắt loé lên một tia sáng.
Sau đó, anh tiến về phía trước, đi thẳng vào trong đại sảng buổi tiệc của sơn trang Ly Long.
Đám người đang ăn uống linh đình trước mắt đều là những nhân vật lớn trong giới chính trị và có cả đại gia trong các giới ở Tây Sa!
Hội trường còn có không ít sĩ quan mặc quân phục cũng đang cười nói chuyện trò rôm rả.
Nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi thắc mắc.
Theo lý mà nói, Hán Vương không nên lộ mặt ở một nơi như này mới đúng.
Dù gì hiện tại trên toàn bộ lãnh thổ Hoa Quốc đều không có bất cứ chút ít thông tin gì liên quan đến Hán Vương, có thể dùng cụm từ “phong toả triệt để” để hình dung.
Thế nên tổ chức một buổi tiệc quy mô lớn như vậy không hề phù hợp với lẽ thường.
Chẳng bao lâu sau, ông chủ của sơn trang Ly Long bước lên sân khấu đọc lời chào mừng.
Tiêu Chính Văn đứng trong đám người, cũng coi như hiểu được bữa tiệc tối này là do sơn trang Ly Long đứng ra tổ chức, mục đích là để tiến hành quyên góp từ thiện.
Nói là quyên góp từ thiện, thế nhưng dường như những người ở đây ai cũng biết mục đích thật sự.
“Xem ra, Hán Vương này chính là người giật dây phía sau”, Tiêu Chính Văn nhủ thầm trong lòng.
Đúng lúc này, hai tên vệ sĩ mặc vest đen cũng tiến về phía Tiêu Chính Văn, khách khí nói: “Anh Tiêu, ông chủ nhà tôi có lời mời anh”.
“Ông chủ nhà anh?”
Tiêu Chính Văn cau mày nhìn hai tên vệ sĩ mặc vest đen đang đứng trước mặt mình.
Nghĩ ngợi một lát, anh cũng đi theo hai vệ sĩ này tới tầng ba của sơn trang, gặp được Hán Vương trong truyền thuyết tại một phòng họp riêng tư.
Trước mắt Tiêu Chính Văn là một ông cụ dù đã tuổi già nhưng lại có khí thế uy nghiêm, chắp tay sau lưng, tóc bạc trắng đầu, dáng người thẳng tắp quay lưng lại với cửa chính, đứng trước ô cửa sổ kiểu Tây Âu.
“Cậu đến rồi”.
Ông cụ đó từ tốn lên tiếng, chất giọng trầm lắng như mang theo cả tiếng sấm sét khiến cho người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.
Tiêu Chính Văn cau mày nhìn ông cụ đang đứng quay lưng lại với mình.
Khoảnh khắc này, anh có cảm giác như mình đang đối diện với tông chủ Võ Thí Thiên của Võ Thần Tông.
Trên người ông cụ này không biết là vô tình hay cố ý lại toát ra một luồng sức mạnh khủng khiếp hơn bản thân anh gấp mấy lần!
Ít nhất thì cũng là sức mạnh của Thiên Vương cấp địa ba sao!
Tiêu Chính Văn khẽ nhướng mày, cả người căng cứng, thần thái nghiêm túc.
“Ông là Hán Vương à?”, Tiêu Chính Văn lên tiếng hỏi.
Cụ ta khẽ cười rồi quay người lại, để lộ ra gương mặt vuông, trên mặt nở nụ cười nhạt, thoạt nhìn thì thần sắc nghiêm túc, khí thế uy nghiêm, có một loại cảm giác không giận mà uy.
Đặc biệt là cặp lông mày của cụ ta cứ như mang theo tia sét xuyên người.
Bên trong hốc mắt, đôi mắt phức tạp loé lên ánh sáng chói mắt, khiến cho Tiêu Chính Văn khẽ run lên trong lòng!
Mạnh thật!
Chỉ một ánh mắt mà đã khiến cho Tiêu Chính Văn cảm thấy có phần hơi rối loạn.
Cụ ta cười nói: “Hán Vương, đã rất nhiều năm không nghe thấy hai chữ này rồi, nếu như cậu thích gọi như vậy thì cũng được”.
Dứt lời, cụ ta đi tới bên ghế sofa rồi ngồi xuống, sau đó bình thản pha trà, rót ra hai tách, đẩy một tách trà tới trước mặt Tiêu Chính Văn, giơ tay tỏ ý mời, nói: “Chủ soái Tiêu, nếu đã tới rồi thì mời cậu ngồi, nếm thử trà Phổ Nhĩ của tôi xem mùi vị thế nào”.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày, nghĩ ngợi rồi bước lên trước ngồi xuống đối diện Hán Vương.
Tiếp đó, anh cầm tách trà nhỏ màu xanh ngọc bích lên rồi nhấp một ngụm.
Trà này quả thực không tệ, thơm dịu, còn có tác dụng an thần.
Hán Vương cười nói: “Đây là loại trà tôi đã hỏi xin một vị cao tăng ở một ngôi chùa cổ, theo như cao tăng đó nói, loại trà này có công dụng kéo dài tuổi thọ và an thần. Chủ soái Tiêu cảm thấy thế nào?”
Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu nói: “Quả đúng là trà ngon, chỉ có người pha trà là tôi chưa thể đánh giá được”.
Nghe tới đây, Hán Vương liền bật cười rồi tự mình nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Trong mắt chủ soái Tiêu, tôi là người như thế nào?”