Chương 932: Nhiệm vụ bí mật
Lễ rửa tội Quốc Vận rất khó vượt qua.
Đó là sự thừa nhận số mệnh của một nước, người không kiên định thì sẽ không có cách nào chịu đựng được!
Đồng thời!
Quốc Vận này, cũng có thể rửa tội cho quân đội chiến khu, nâng cao năng lực chiến đấu và tố chất cơ thể cho các binh lính.
Nhưng cũng đồng thời, một trăm nghìn người trải qua lễ rửa tội của Quốc Vận, có thể có năm mươi nghìn người thành công, đã là kết quả vô cùng không tệ rồi.
Thiên Tử im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Trước tiên cứ sắp xếp như vậy đi, bảo các chiến khu lớn tăng cường đề phòng, bảo mấy vị trưởng lão trấn giữ cửa thành, nếu có người ngoài biên giới xâm phạm, nhất định phải giết ngay! Ngoài ra, chú ý tình hình của bốn chiến trường lớn ngoài vùng, nếu có cường giả đánh tới thì phải nhanh chóng thông báo cho tôi”.
“Vâng, thưa Thiên Tử!”
Ông Long trả lời, sau đó xoay người rời khỏi Thiên Tử Các.
Ra khỏi Thiên Tử Các, một bóng người xuất hiện trong bóng tối, quỳ một chân cung kính phía sau ông Long.
“Cậu lập tức trở về Võ Thần Tông, báo cho tông chủ biết, Hán Vương trở về với hai trăm nghìn tử sĩ trong tay, có mưu đồ xấu với Hoa Quốc! Ngoài ra, Thiên Tử đã mời trưởng lão tông miếu, trấn thủ bốn cửa nội thành và sáu cửa ngoại thành! Còn nữa, Thiên Tử khẳng định, rất có khả năng là có cường giả ở chiến trước ngoài vùng sẽ trở lại. Bảo tông chủ đưa ra quyết định!”
Ông Long vội vàng nói, sắc mặt lạnh lùng, thần sắc nghiêm trọng.
“Rõ!”
Bóng người kia nhanh chóng biến mất trong bóng tối!
Ông Long ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời sao, ánh mắt sâu xa mà lại lạnh như băng.
Cùng lúc này.
Bên phía Tiêu Chính Văn, đang nói chuyện với Hắc Long.
“Tiêu Chính Văn, làm giúp tôi một chuyện”.
Hắc Long cười híp mắt, nhíu mày, bày ra bộ dạng “tôi coi cậu là người anh em thì phải ra sức tận dụng”.
“Ông đường đường là chủ soái Hắc Long, còn cần tôi giúp đỡ gì chứ?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt.
Hắc Long nhún vai: “Vốn dĩ không cần cậu giúp đâu, nhưng tôi sắp ra nước ngoài tham gia cuộc thi đấu quân sự sáu nước liên hợp, không có nhiều thời gian để ý đến tình hình của chiến khu Nam Lĩnh”.
Tiêu Chính Văn suy nghĩ, đáp: “Nói đi, chuyện gì. Có điều, tôi phải nói rõ trước, thời gian của tôi không nhiều”.
Có vẻ như Hắc Long đã dự đoán từ sớm rằng Tiêu Chính Văn sẽ đồng ý nên vội cười nói: “Chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ, đầu tiên, giúp tôi trông nom chiến khu Nam Lĩnh, thứ hai, thay tôi bảo vệ vài người”.
Nghe vậy Tiêu Chính Văn nhướng mày, hỏi: “Bảo vệ vài người? Hắc Long, ông có biết bảo chủ soái của một chiến khu bảo vệ vài người thì phải trả cái giá lớn cỡ nào không?”
Hắc Long vừa nghe thì biết Tiêu Chính Văn đang có tính toán riêng: “Được, được, cậu có điều kiện gì thì cứ nói thẳng”.
Tiêu Chính Văn nói: “Điều kiện à, tạm thời không biết, đợi tôi nghĩ ra rồi tìm ông. Nói đi, người nào, quan trọng như vậy, lại có thể mời được chủ soái chiến khu Nam Lĩnh đích thân chọn người bảo vệ”.
Lúc này sắc mặt Hắc Long nghiêm túc, nói: “Đối phương là một thế gia giàu có của vùng này – nhà họ Vương. Ông cụ của nhà họ Vương trước đây là thủ trưởng cũ của tôi, con trai ông ấy – Vương Thiên Hành dấn thân vào kinh doanh, cũng có danh tiếng không nhỏ ở vùng này”.
“Ông bảo tôi đi bảo vệ một thế gia giàu có ư?”, Tiêu Chính Văn nhướng mày.
Hắc Long vội nói: “Không phải, cậu nghe tôi nói đã. Cả nhà Vương Thiên Hành này đang thực hiện dự án nghiên cứu khoa học kỹ thuật trang bị quân sự. Gần đây, công ty của ông ta đã nghiên cứu ra một loại tên lửa đạn đạo kiểu mới, có thể tự động xoay chuyển. Loại tên lửa đạn đạo này rất có ích với việc nâng cao sức mạnh chiến khu quân sự cả Hoa Quốc. Đáng tiếc là, dự án nghiên cứu không biết bị ai tiết lộ, đã thu hút sự chú ý của thế lực bên ngoài biên giới”.
“Dựa theo tình hình tôi điều tra, đã có mười mấy thế lực bên ngoài biên giới, bí mật lẻn vào thành phố Tây Sa!”
“Mặc dù tôi đã phát người âm thầm giải quyết mấy thế lực ngoài biên giới, nhưng trong số đó, cũng không thiếu những thế lực ngầm có uy danh hiển hách trên thế giới. Cho nên, bây giờ tôi mới nhờ cậu bảo vệ nhà họ Vương này giúp tôi”.
Nghe xong, Tiêu Chính Văn coi như đã hiểu.
Suy nghĩ một hồi, anh gật đầu, nói: “Được, tôi đồng ý. Bảo vệ tốt cho nhà họ Vương cũng tương đương với việc bảo vệ thành quả nghiên cứu tên lửa đạn đạo tự động xoay chuyện kiểu mới”.
“Không sai!”
Hắc Long vỗ đùi, mặt đầy vẻ kích động!
Loại kỹ thuật tên lửa đạn đạo xoay chuyển kiểu mới này, ngay cả Mễ Quốc cũng vừa mới nắm vững!
Nếu Hoa Quốc cũng có kỹ thuật này thì tương đương với việc chúng ta trở thành quốc gia thứ hai toàn thế giới nắm vững kỹ thuật.
Loại thành tựu này, không thua gì vũ khí hạt nhân ban đầu!
Thoáng chốc, bên phía Hắc Long đã liên lạc với Vương Thiên Hành của nhà họ Vương, tỏ ý sẵn sàng phái một đại diện, bảo vệ nhà họ Vương và cô chủ nhà họ Vương.
Đương nhiên, Hắc Long cũng không tiết lộ thân phận của Tiêu Chính Văn.
Một là sợ gây ra phiền phức không cần thiết, hai là sợ đánh rắn động cỏ.
Kế hoạch của ông ta và Tiêu Chính Văn rất đơn giản, đó là dẫn rắn ra khỏi hang, một lưới tóm gọn!
Nếu thế lực bên ngoài biên giới đã ngấp nghé kỹ thuật nghiên cứu tên lửa đạn đạo xoay chuyển này, vậy thì họ sẽ khiến những thế lực bên ngoài biên giới lẻn vào Hoa Quốc này, hoàn toàn ở lại Hoa Quốc, không thể về nước được nữa!
Không bao lâu, điện thoại của Vương Thiên Hành đã gọi đến.
Trong điện thoại, Vương Thiên Hành tỏ thái độ nhún nhường, nói: “Cậu Tiêu, nghe nói cậu là lính giải ngũ của Bắc Lương, chúng tôi vô cùng ngưỡng mộ cậu, hy vọng có thể gặp mặt cậu”.
“Được”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Hắc Long ở đối diện, hờ hững nói, sau đó cúp máy.
Hắc long cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây, cậu tạm ở lại đây nhé”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, tiễn Hắc Long.
Đồng thời, anh gọi điện cho Khương Vy Nhan báo bình an và nói sẽ trì hoãn vài ba ngày.
Sáng hôm sau, Vương Thiên Hành cho tài xế và xe chuyên dụng đến biệt thự gần đó, đón Tiêu Chính Văn đến nhà họ Vương.
Chớp mắt, anh đã đến biệt thự của Vương Thiên Hành.
Tiêu Chính Văn vừa vào biệt thự thì bắt đầu quan sát bộ cục biệt thự, cùng với hệ thống bảo an của biệt thự.
Về mảng bảo an này thì Vương Thiên Hành làm rất tốt, trong ngoài biệt thự đều lắp đặt camera, thậm chí còn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ.
Nhưng Tiêu Chính Văn nhìn một lượt, lắc đầu bất lực, thẳng thắn đả kích: “Kém! Vô cùng kém! Lực lượng bảo vệ và hệ thống giám sát của các ông như vậy, không cần nói đến thế lực bên ngoài biên giới, cho dù một tên trộm chuyên nghiệp, cũng có thể lẻn vào thành công”.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Vương Thiên Hành tối sầm lại!
Sắc mặt của mấy đội trưởng vệ sĩ phía sau ông ta, cũng hết sức u ám!
“Người này là ai? Không phải cậu ta đến xin làm vệ sĩ chứ? Nói chuyện lại ngông cuồng như vậy?”
“Hệ thống bảo vệ của chúng tôi đều là tiên tiến nhất nước ngoài! Cậu dựa vào đâu mà nói kém?”
“Mẹ kiếp! Thằng ranh này cũng biết giả vờ quá đấy! Làm như cậu ta là chuyên nghiệp lắm vậy!”
Nhưng lúc này, Vương Thiên Hành lại cười lớn rồi nói: “Được! Cậu Tiêu, tôi rất tôn trọng năng lực nghề nghiệp của cậu! Cậu là người chủ soái Hắc Long giới thiệu đến, tôi cũng không muốn làm khó cậu gì cả. Nếu năng lực nghề nghiệp của cậu không đủ tiêu chuẩn, vậy thì mong cậu lập tức rời khỏi nhà họ Vương!”
Thật ra Vương Thiên Hành đã nổi giận, ông ta đã đưa ra điều kiện rất cao, mới mời Tiêu Chính Văn đến, không ngờ Tiêu Chính Văn lại không hề giữ thể diện cho mình.
“Nghe nói bản lĩnh của cậu không tệ, hơn nữa còn là lính giải ngũ Bắc Lương, cũng có nghĩa là cậu từng đụng đến súng?”
“Có đôi lúc tôi sẽ tiến hành giao dịch với những người nước ngoài vùng biển duyên hải, mà trên người bọn họ có vài người mang theo súng, nếu xảy ra ẩu đả bằng vũ khí, tôi muốn biết kỹ thuật bắn súng của cậu có đạt yêu cầu hay không”.
Dứt lời, Vương Thiên Hành vỗ tay, một tên vệ sĩ đi đến, đưa cây súng cho Tiêu Chính Văn.
Sau đó vệ sĩ kia để quả táo lên mặt bàn, ý là bảo Tiêu Chính Văn nổ súng bắn quả táo.
Khoảng cách của Tiêu Chính Văn với quả táo không tới năm mươi mét, lúc này anh nhíu mày.
Sau đó, Tiêu Chính Văn không thèm suy nghĩ, giơ súng trong tay lên, cuối cùng nổ liên tiếp mấy phát súng về phía vệ sĩ, dọa tên vệ sĩ kia nhảy dựng lên!
Nhưng sau đó tên vệ sĩ kia phát hiện trên người mình không có vết thương, mà áo và quần đều rơi rớt, chỉ còn lại một chiếc quần lót xuất hiện trước mặt Vương Thiên Hành.
Kỹ thuật súng ghê gớm này, khiến Vương Thiên Hành cũng giật nảy mình theo tên vệ sĩ kia!
Thậm chứ bàn tay đang châm thuốc của Vương Thiên Hành không ngừng run rẩy.
“Ông chủ Vương, để tôi châm thuốc cho ông”.
Sau đó họng súng của Tiêu Chính Văn xoay qua, cuối cùng nhắm chuẩn vào ông chủ Vương.
Người khác còn chưa phản ứng kịp, Tiêu Chính Văn đã bóp cò, sau đó viên đạn lướt qua tay của Vương Thiên Hành, châm điếu thuốc trong tay Vương Thiên Hành.
“Không biết kỹ thuật súng của tôi có khiến ông hài lòng hay không?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
Vương Thiên Hành sững sờ tại chỗ hồi lâu sau, mới gật đầu một cách cứng đờ: “Hài lòng… Hài lòng”.
Bây giờ ông ta nào dám nói không hài lòng, kỹ thuật súng của Tiêu Chính Văn quả thật đạt đến cấp bậc thần súng!