TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 942

Chương 942: Kẻ địch tấn công

Gerner không quan tâm đến sự thành công hay thất bại của nhiệm vụ lần này.

Đối với bọn họ, cho dù nhiệm vụ này thất bại thì đó cũng là chuyện tốt.

Lúc này là thời gian uống trà chiều của bọn họ, người của đế quốc Phá Lan rất trọng nghi thức, cứ đến giờ này đều phải dành thời gian đi uống trà chiều.

Mà vào lúc này, ba người Tiêu Chính Văn đã âm thầm đến trước phòng tuyến của bọn họ, đang bí mật quan sát tuyến phòng ngự.

“Không ngờ người cũng đông đến vậy”.

Tiêu Chính Văn nấp ở đằng xa, nheo mắt quan sát qua ống ngắm của súng bắn tỉa.

Chỉ cần anh ló đầu ra, hoặc tiến gần xung quanh tuyến phòng ngự thì sẽ lập tức bị phát hiện.

Hơn nữa tất cả bọn họ đều cầm súng trên tay, luôn trong trạng thái có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Từ xưa đến nay, tấn công luôn khó hơn nhiều so với phòng thủ.

Bên bị tấn công luôn phải hao tổn binh lực gấp nhiều lần, mới có thể đẩy lùi quân phòng thủ.

Vào lúc này, ba người Tiêu Chính Văn rõ ràng là rất khó có thể công phá tuyến phòng ngự.

Chỉ cần tiến gần tuyến phòng ngự thì sẽ bị đối phương phát hiện, sau đó sẽ bị số lượng lớn đối phương truy đuổi và tấn công.

Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vừa mới phát hiện ra dấu vết hành động của xe thiết giáp, có thể thấy đằng sau tuyến phòng ngự của bọn họ có một số lượng lớn vũ khí chiến lược.

“Long Vương, hình như có rất nhiều người. Lần này, Mễ Quốc đã hợp nhất nhiều lực lượng để đối phó với chúng ta. Vẫn còn một ngày nữa hội nghị mới bắt đầu”.

Long Ngao ở bên cạnh, cũng quan sát tình hình xung quanh.

“Càng nhiều người thì càng vui. Hừ? Đây là người của đế quốc Phá Lan sao?”

Chẳng mấy chốc, Tiêu Chính Văn đã nhận ra rằng đám binh lính ở đối diện đều là người của đế quốc Phá Lan.

“Thật không ngờ, Mễ Quốc lại cho phép người của đế quốc Phá Lan vào lãnh thổ của bọn họ. Rõ ràng hai nước có mối thù truyền kiếp, nhưng lại vì lý do riêng mà cùng hợp tác hòa bình với nhau!”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một lát, trong lòng chợt nảy ra một kế hoạch.

Ba người bọn họ lại trở về thị trấn lân cận, đồng thời vừa che giấu cái bóng của mình, vừa quan sát binh lính tuần tra.

Những binh lính này lần theo những tuyết đường mà Tiêu Chính Văn có thể trốn chạy, tìm kiếm xung quanh cả toàn bộ vùng ngoại ô.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn có kỹ năng chống trinh sát thì có lẽ bọn họ đã phát hiện ra anh từ lâu rồi.

Tiêu Chính Văn lấy từ trong người ra một quả lựu đạn, mặt không biểu cảm ném về phía đám binh lính đang tuần tra.

“Bùm!”

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên.

Một số binh lính Mễ Quốc đã bị thương vì lựu đạn nổ, lần lượt nhìn về vị trí của vụ nổ.

“Kẻ địch tấn công! Chỗ chúng tôi xảy ra chuyện rồi, có người ném lựu đạn về phía chúng tôi!”

“Rất có khả năng là vua Bắc Lương! Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức tiến hành điều tra!”

“Gọi tổng bộ, bây giờ chúng tôi cần chi viện”.

Bọn họ không ngừng kêu gọi, hy vọng có thể nhận được chỉ thị từ Henry Robert.

Lúc này, Henry Robert đang ngồi hút thuốc trong phòng chỉ huy, sau khi nghe được tin tức, lập tức lo lắng đứng bật dậy.

Những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Henry Robert.

Henry Robert xoa bụng, nói: “Tôi đi vệ sinh một lát”.

Sau khi nói xong, ông ta bước về phía nhà vệ sinh.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, Henry Robert đã liên hệ với một số đội lân cận: “Đội tuần tra tuyến phòng thủ Tây Nam đã bị tấn công, mục tiêu rất có khả năng là đang ở gần bọn họ, các người lập tức tới hỗ trợ điều tra đi”.

Sở dĩ ông ta muốn tránh quân bạn là vì ông ta không muốn để bọn họ biết vị trí của Tiêu Chính Văn, ông ta muốn âm thầm giành công lao.

Sau khi nhận được tin tức, các đội tuần tra khác của Mễ Quốc lập tức đi về phía tuyến phòng thủ Tây Nam.

Lúc này, người của tuyến phòng thủ Tây Nam đã đến giờ uống trà chiều, một số người đang thư giãn uống trà, còn một số người vẫn đứng trên chốt kiểm tra, than phiền rằng họ không có cơ hội để nghỉ ngơi.

Đột nhiên, đầu của một tên lính canh bị bắn nổ tung, ngã xuống đất.

Bọn họ lập tức phát hiện ra, đồng đội của mình đột ngột qua đời.

Ngay sau đó, người thứ hai, thứ ba ngã xuống đất, trong nháy mắt, những tên lính canh gác không ngừng ngã xuống.

“Kẻ địch tấn công! Kẻ địch tấn công!”

Đọc truyện chữ Full