TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 977

Chương 977: Tam tuyệt kiếm

Lúc này, ở Ngọc Môn Quan.

Đường biên giới ngoài cùng của Hoa Quốc.

Sa mạc ngút ngàn, cát bay mù mịt, ở nơi này, vào một thời quá khứ rất xa xôi đã từng trải qua một trận đại chiến vô cùng kịch liệt.

Những dấu vết của đao rìu in hằn lên vách nát vườn tàn, cùng với từng vết cắt của đao kiếm và những lỗ đạn do súng bắn, tất cả dường như đang ngân lên khúc ca lịch sử hùng hồn!

Giờ phút này, bên ngoài Ngọc Môn Quan, giữa cảnh cát vàng bay đầy trời, một bóng người khoác áo choàng dài màu xám nhạt xuất hiện. Giữa sa mạc mênh mông trải dài hàng nghìn kilomet, mỗi một bước chân của người ấy lại giống như độn thổ, thoắt cái đã di chuyển xa mấy trăm mét.

Ở nơi hoang mạc bao la này, bóng người ấy mang đến bầu không khí khiến người ta sợ hãi.

Nhiệt độ khô nóng xung quanh cũng theo từng bước giậm chân của bóng người kia mà dần dần hạ xuống đến mức đóng băng.

Không lâu sau, bóng người kia giống như vượt qua ngàn dặm sông dài, đột ngột xuất hiện dưới bức tường thành bằng đá của Ngọc Môn Quan.

Tường thành cao lớn của Ngọc Môn Quan đã bị hư hại nặng, nay chỉ còn lại một phần này thôi.

Bên kia bức tường thành sừng sững chính là đường biên giới của Hoa Quốc!

Lúc này, ở biên giới, bóng người mặc áo choàng xám ngẩng đầu lên, vạt áo theo làn gió nóng rát tuột xuống, để lộ ra một khuôn mặt già nua với đôi mắt đục ngầu và cái nhếch môi hờ hững.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngọc Môn Quan rồi phát ra tiếng cười khặc khặc ghê rợn, thanh âm trầm thấp tựa như ma quỷ bò ra từ địa ngục.

“Hai mươi năm, lão già này còn có thể quay lại Ngọc Môn Quan… Khà khà, nhớ khi đó, lão già này chỉ mới bước nửa bước ra khỏi thành thì bị một lưỡi kiếm sắc chém bay, ghim xuống đất! Thật nhục nhã!”

“Năm ấy, lão già này cùng lắm chỉ là một cường giả chủ soái năm sao mà thôi… Bây giờ, lão già này đã là quân vương một sao rồi! Hôm nay, tôi nhất định phải đạp nát Ngọc Môn Quan!”

“Hoa Quốc, một trong tám quỷ soái của điện Ma Vương, hôm nay Hàn Lão Quỷ tao đã quay lại!”

Dứt lời.

Một luồng khí thế ghê rợn mãnh liệt bốc lên từ người ông ta, xông thẳng lên trời.

Khí thế của quân vương một sao đột ngột cuốn bay sạch toàn bộ mọi vật trong vòng mười mét xung quanh Ngọc Môn Quan.

Bốn phía sa mạc bị luồng khí thế này khuấy loạn thành từng trận bão cát màu vàng.

Ở khắp mọi nơi, bão cát màu vàng hình thành một cái đầu lâu khổng lồ che lấp đất trời, đôi mắt nhìn về phía lãnh thổ Hoa Quốc bên trong Ngọc Môn Quan, rồi phát ra tiếng gào thét trầm đục chói tai.

Ông lão kia bước lên một bước, đi xuyên qua nửa bức tường thành, đặt nửa bước chân lên lãnh thổ Hoa Quốc.

Nhưng…

Ngay giây phút đó…

Đất trời gió mây chợt thay đổi!

Một tiếng ầm vang lên!

Âm thanh của kiếm cắt ngang không khí, trong nháy mắt xé trời lao đến.

Ánh sáng chói mắt từ lưỡi kiếm toát ra sát khí kinh hoàng, chém thẳng về phía Hàn Lão Quỷ.

Lúc này, Hàn Lão Quỷ ngẩng đầu, nhìn thanh kiếm sắc bén kia, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khinh thường, nói: “Ha ha ha! Quả nhiên ông vẫn còn ở đây trông cửa! Đáng tiếc! Hàn Lão Quỷ tôi đã không còn giống như năm đó nữa rồi. Tôi của hôm nay đã là quân vương chuẩn một sao! Nhát kiếm này không làm gì được lão già này đâu!”

Hàn Lão Quỷ hết sức tự tin, giữa hàng lông mày toát ra sát khí ngập trời và khí thế ngông cuồng.

Ông ta giơ tay lên, khí thế của quân vương chuẩn một sao tựa như sóng to gió lớn, hung bạo trào ra.

Nhưng ngay giây kế tiếp, mũi kiếm sắc lạnh kia vẫn như đi giữa chỗ không người, mang theo kiếm khí của đất trời, một nhát chém thẳng về phía Hàn Lão Quỷ.

Hàn Lão Quỷ kinh hãi, sắc mặt cứng đờ, hai mắt trợn trừng, nói với vẻ không thể tin được: “Không thể nào! Không thể nào! Quân vương huyền cấp hai sao! Sao ông có thể là quân vương huyền cấp hai sao được chứ”.

Ngay lúc Hàn Lão Quỷ đang kinh ngạc tột cùng, thì lưỡi kiếm ấy đã chém lên người Hàn Lão Quỷ.

Hàn Lão Quỷ dùng hết sức mình đưa tay ra đỡ, nhưng vẫn bị nhát kiếm chém bay xa mấy trăm mét, rầm một tiếng, ngã nhào vào trong sa mạc.

Chờ ông ta vật vã đứng lên, toàn bộ cánh tay phải của ông ta đã bị chặt đứt, máu tươi trải dài Ngọc Môn Quan.

Hàn Lão Quỷ trợn to hai mắt, che lại vết thương đầy máu lộ cả xương bên vai phải, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ nhìn về nửa bên kia bức tường thành.

Ngay lúc này…

Trong không trung truyền đến tiếng bước chân “cộp cộp cộp”.

Điềm tĩnh, thận trọng, mang theo khí thế bức người!

Ngay sau đó là âm thanh mà Hàn Lão Quỷ vô cùng sợ hãi.

“Hàn Lão Quỷ, hai mươi năm trước, tôi đã có thể dùng một kiếm chém ông ra khỏi Ngọc Môn Quan thì hôm nay, tôi vẫn có thể dùng một kiếm đó tiễn ông ra khỏi Ngọc Môn Quan như cũ”.

Vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện dưới chân tường thành.

Là một ông cụ với mái tóc hoa râm và khuôn mặt nghiêm nghị, sâu trong ánh mắt là khí thế hỗn độn, chìm chìm nổi nổi.

Ông ấy mặc một bộ trang phục tơ lụa trắng tinh, sau lưng đeo ba thanh kiếm sắc bén, một thanh kiếm trong số đó đã bị rút ra khỏi vỏ, cắm nghiêng nghiêng trên mặt cát sa mạc.

Nói xong lời này, ông cụ rút kiếm lên, hai mắt tập trung nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Lão Quỷ trước mặt, nói: “Hôm nay là đại lễ Hoa Quốc! Hễ kẻ nào xâm nhập lãnh thổ Hoa Quốc, không phân thực lực cao thấp, bất kể thân phận là gì thì tôi đều chém hết!”

Một câu nói, sát khí trên người ông cụ phóng thẳng lên cao.

Khí thế của quân vương huyền cấp hai sao bỗng nhiên bộc phát toàn bộ!

Mắt Hàn Lão Quỷ nháy một cái, cả người run rẩy, che lấy cánh tay bị cụt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Quân vương huyền cấp hai sao!

Điều này là không thể nào!

Sao lão già này có thể thăng cấp nhanh hơn mình được chứ!

Hàn Lão Quỷ sợ run người.

Nhưng ông ta cũng biết, hôm nay mình không phá được cửa này rồi.

Ước chừng ngay giây sau, Hàn Lão Quỷ quay đầu chạy mất.

Đối mặt với quân vương huyền cấp hai sao, hơn nữa còn là tông chủ của Kiếm Tông võ tông Hoa Quốc, Hàn Lão Quỷ chỉ có thể chạy trốn.

Bởi vì, ông già chết tiệt này còn có danh hiệu kiếm thánh!

Một nhát kiếm có thể mở núi xẻ sông, có thể chém tan đất trời!

Kiếm trong tay ông ấy cũng là vũ khí cấp thiên thượng phẩm!

Được gọi là tam tuyệt kiếm, tam tuyệt là tượng trưng cho trời, đất và người.

Giờ phút này, cầm trong tay ông cụ là thanh kiếm tượng trưng cho người trong tam tuyệt kiếm – Nhân kiếm!

Tam tuyệt kiếm chính là vũ khí thần thánh được truyền lại từ hàng ngàn năm trước.

Có lời đồn rằng:

Nhân kiếm rời vỏ, chém đứt đầu người dù xa ngàn mét!

Địa kiếm rời vỏ, chém sạch yêu ma quỷ quái!

Thiên kiếm rời vỏ, đi ngược với trời, phá trời diệt thần!

Cho nên, nhìn thấy Nhân kiếm trong tay ông già chết tiệt kia, trong lòng Hàn Lão Quỷ chỉ có duy nhất một suy nghĩ là chạy thôi!

Nhưng Hàn Lão Quỷ chỉ mới chạy hơn trăm mét thì ngay phía sau, tông chủ Kiếm Tông đã cầm Nhân kiếm chém tới, mang theo kiếm khí cuồn cuộn, phẫn nộ quát lên: “Nếu đã tới rồi thì để mạng lại đi!”

Ầm!

Trời đất biến đổi, kiếm khí của Nhân kiếm quét sạch mười mấy kilomet!

Hàn Lão Quỷ nổi giận xoay người, khí thế của quân vương chuẩn một sao bùng nổ toàn bộ, hét lên: “Ông già chết tiệt! Dù sao lão già này cũng là quân vương chuẩn một sao! Chỉ có mình ông mà cũng muốn lão già này để mạng lại ư? Dù lão già này có chết thì cũng phải kéo ông chết chung”.

Hàn Lão Quỷ giận dữ hét lên, xoay người, đánh trực diện với tông chủ Kiếm Tông.

Nhưng tông chủ Kiếm Tông lại cười khinh bỉ, khí thế trên người bỗng nhiên thay đổi, giơ tay lên, hai ngón khép lại, từ sau lưng ngoắc một cái. Một thanh kiếm mang ánh sáng màu đen phóng lên cao, mang theo sát ý khinh khủng chấn động bốn phương tám hướng.

“Địa kiếm! Chém!”

Tông chủ Kiếm Tông hét lên giận dữ, Địa kiếm bay lên tiwf sau lưng hóa thành một luồng ánh sáng loang loáng màu đen, cùng với Nhân kiếm xuyên qua lồng ngực Hàn Lão Quỷ!

Hai tiếng phập phập vang lên.

Trên người Hàn Lão Quỷ thủng hai lỗ, nhìn xuyên thấu từ trước ra sau, máu tươi lênh láng.

Đọc truyện chữ Full