TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 983

Chương 983

Cùng lúc đó, bên ngoài biên giới Long Kinh.

Đại quốc lão và Dương Trùng Thiên đứng đối diện nhau.

Dù hai người họ đều không ra tay nhưng khí thế và áp lực kinh khủng trên người bọn họ đều làm cho phạm vi mười mấy mét xung quanh đều bị chấn động.

Cả đất trời này đều bị bao phủ bởi hai luồng sức mạnh khủng khiếp này.

Dương Trùng Thiên đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh băng, thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm Đại quốc lão, lạnh lùng cất lời: “Nhóc con mau tránh đường! Bằng không, ông già này sẽ khiến máu của cậu chảy dài, đầu lìa khỏi cổ! Khiến Hoa Quốc mất đi một cường giả Thiên vương vô thượng địa cấp ba sao!”

Nghe vậy, Đại quốc lão cũng nhếch miệng cười khinh thường, đáp: “Ha ha ha! Dương Trùng Thiên! Nơi này là Hoa Quốc, là Long Kinh! Ông quá ngông cuồng! Năm đó, Nhị Đại Thiên Tử chỉ có một mình mà có thể khiến điện Ma Vương của ông tổn thất nặng nề. Hôm nay, tôi cũng có thể khiến cho điện Ma Vương của ông một lần nữa trọng thương, giết chết lão già chết tiệt nhà ông!”

Chỉ một câu nói nhưng sát khí đã bắn ra bốn phía, càn quét hết mấy mét xung quanh.

 

Mặt Dương Trùng Thiên hơi đanh lại, khuôn mặt già nua của lão ta lóe lên vẻ dữ tợn kinh hoàng.

Ha ha ha!”

Lão ta ngửa mặt lên trời cười to rồi nói: “Giỏi thay một tên quốc lão Hoa Quốc, còn dám chém ông già này ư? Ông đây đã từng đánh nhau với Nhị Đại Thiên Tử của Hoa Quốc. Chỉ với một đứa nhóc như cậu mà cũng có thể chém được tôi sao? Tốt lắm! Ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem thực lực của quốc lão Hoa Quốc mạnh đến mức nào!”

Dứt lời.

Dương Trùng Thiên bước lên một bước.

Một bước này khiến đất rung núi chuyển, bàn chân vừa chạm xuống thì mặt đất đã nứt ra rồi vỡ nát hơn mấy ngàn mét, tạo thành những vết xẻ dày đặc.

Thậm chí, đá vụn xung quanh cũng vì một bước này mà vụn vỡ, sau đó lại bị khí thế trên người Dương Trùng Thiên ảnh hưởng, lơ lửng lờ đờ trên mặt đất.

Thật đáng sợ!

Thực lực thật khủng khiếp!

Dùng thực lực của bản thân để gây ảnh hưởng lên quy tắc của vạn sự vạn vật!

Ngay sau đó, Dương Trùng Thiên dùng ngón tay thay kiếm, chỉ về phía Đại quốc lão, lạnh lùng thốt lên: “Chết!”

Giây phút ấy, giữa ngón tay Dương Trùng Thiên toát ra luồng sức mạnh kinh khủng.

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ từ giữa những ngón tay Dương Trùng Thiên vọt ra, bắn trúng ngực của Đại quốc lão.

Đại quốc lão thấy vậy thì nhíu nhẹ đôi lông mày, tay giơ lên, giận dữ nói: “Phá!”

Luồng khí điên cuồng lao ra từ phía Đại quốc lão, phóng thẳng về phía Dương Trùng Thiên.

Một tiếng nổ vang lên.

Giữa không trung, kiếm khí chỉ tay của Dương Trùng Thiên bị Đại quốc lão dùng một chưởng phá hủy.

Tiếp sau đó, sức ép không khí nặng nề từ bốn phía cứ thế mà tuôn ra, tựa như tiếng thét gào của dã thú.

Nhưng Dương Trùng Thiên cũng không dừng tay. Lão ta giơ tay lên, liên tục tung ra mấy đợt kiếm khí chém về phía Đại quốc lão.

Những đợt kiếm khí này vô cùng sắc bén mang theo tiếng ầm vang xé toạc không gian, hóa thành đầu lâu màu trắng hết sức ghê tởm, gào thét chém xuống Đại quốc lão.

Đại quốc lão thấy vậy thì lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc chân giẫm lên mặt đất, quát lên: “Đã như thế, hôm nay tôi sẽ thay mặt Nhị Đại Thiên Tử chém chết lão yêu quái là ông!”

Ngay trong lúc nói chuyện thì Đại quốc lão đã bay lên trời rồi đáp xuống cổng thành, đồng thời, cụ ấy giơ tay lên, giận dữ quát: “Kiếm! Tới!”

Ầm!

Một thanh kiếm dài màu trắng chói mắt hóa thành cầu vồng, từ phương xa lao vút tới rồi rơi vào trong tay Đại quốc lão.

Đồng thời, cụ ấy cũng quét ngang thanh kiếm, chém về phía Dương Trùng Thiên bên kia, giận dữ nói: “Quân Tử Kiếm dời núi lấp biển! Lão quái vật, chịu chết đi”.

Rầm!

Giây phút đó, một luồng kiếm khí màu trắng khổng lồ xuất hiện giữa đất trời, quét bay mấy đạo kiếm của Dương Trùng Thiên, rồi sau đó mãnh liệt bổ xuống chỗ lão ta.

Chân mày Dương Trùng Thiên nhíu lại, sắc mặt vô cùng u ám, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ nói: “Quân Tử Kiếm? Kiếm của Nhị Đại Thiên Tử? Sao cậu có thể cầm nổi nó?”

 

Trừ Long Kiếm hộ quốc của Hoa Quốc ra thì Quân Tử Kiếm này chính là một trong bảy đại thánh kiếm!

Quân tử phải chở che khắp đất trời!

Cũng chỉ có tấm lòng quân tử mới có thể cầm nổi thanh Quân Tử Kiếm này!

Phàm là có dù chỉ một chút đức hạnh không xứng với danh nghĩa quân tử, nếu cứ gượng ép cầm lấy Quân Tử Kiếm, ắt sẽ bị phản phệ.

Mà giờ khắc này, Đại quốc lão thuần thục cầm Quân Tử Kiếm chém tới, kiếm khí đầy trời kia khiến Dương Trùng Thiên nhất thời như gặp kẻ địch mạnh.

Năm đó, chính thanh Quân Tử Kiếm này từng phối hợp với Long Kiếm khiến cho điện Ma Vương tổn thất nặng nề.

Thậm chí, Dương Trùng Thiên cũng từng bị Quân Tử Kiếm đánh trọng thương.

Bây giờ, ngay giây phút nhìn thấy Quân Tử Kiếm, nội tâm Dương Trùng Thiên hơi xao động, nhớ lại trận chiến thảm thiết và kinh khủng đã từng xảy ra.

Mà ngay trước mắt lão ta lúc này, Đại quốc lão như biến thành một người khác, hóa thành bóng người cao lớn khiến cho lão ta và cả điện Ma Vương vĩnh viễn không tài nào quên nổi.

Là bóng người một tay cầm Quân Tử Kiếm, tay kia cầm Long Kiếm, chỉ một người mà đối mặt với hai trăm ngàn người của điện Ma Vương, tám quỷ soái và bốn ma tôn.

Nhị Đại Thiên Tử!

Trong giây phút Dương Trùng Thiên hoảng hốt, một nhát kiếm của Đại quốc lão đã chém xuống người Dương Trùng Thiên.

Trong nháy mắt lão ta không kịp phản ứng, vẻ hoảng sợ trên mặt hóa thành sự tức giận uy nghiêm, giận dữ hét lên: “Không! Cậu không phải người đó! Cậu vĩnh viễn không thể là người đó! Ông đây muốn giết cậu! Giết sạch Long Kinh!”

Ngay sau đó, Dương Trùng Thiên giơ tay lên, luồng sức mạnh khủng khiếp của Thiên Vương địa cấp ba sao ồ ạt bộc phát, hơn nữa còn đạt đến cấp cao nhất!

Một tiếng nổ vang lên.

Lão ta dùng một chưởng đánh tan kiếm khí màu trắng đang chém tới.

Đại quốc lão bị đẩy lùi mấy bước, hai mắt tập trung nhìn chằm chằm Dương Trùng Thiên đang rơi vào trạng thái điên loạn.

Sát khí vô cùng nồng nặc trên người lão ta, giống hệt như Ma Vương.

“Hừ!”

Đại quốc lão lạnh lùng hừ một tiếng, quát lên: “Còn muốn giết sạch Long Kinh ư? Hôm nay, tôi sẽ giết ông trước!”

Dứt lời, Đại quốc lão lại giơ Quân Tử Kiếm lên, xông thẳng về phía Dương Trùng Thiên.

Một giây đó, giữa trời đất này, gió mây biến đổi.

Phạm vi mấy chục mét xung quanh đều tràn ngập luồng sức mạnh Thiên Vương địa cấp ba sao của hai người.

Luồng sức mạnh này ảnh hưởng đến toàn bộ Long Kinh.

Qua mấy lần, khóe miệng Đại quốc lão đã tràn ra máu tươi.

Cụ ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm ma khí kinh khủng tản ra từ người Dương Trùng Thiên, nói: “Không hổ là ma tôn của điện Ma Vương! Trải qua đại chiến lần đó, thực lực quả nhiên khủng khiếp! Đáng tiếc, bên trong cơ thể ông có vết thương cũ do Nhị Đại Thiên Tử để lại, nếu không cũng sẽ không đánh nhau với tôi lâu như vậy.”

Dứt lời, Đại quốc lão xoay chuyển Quân Tử Kiếm rồi sau đó dùng tốc độ xoay cực nhanh bay vào giữa không trung.

Đại quốc lão đứng dưới Quân Tử Kiếm, ngón trỏ cứ bấm các đốt tay một cách kỳ quái, rồi gầm lên: “Vạn vật trong thiên hạ, theo lời vua lập thành luật pháp! Một kiếm này, có thể san bằng núi sông! Cũng một kiếm này, có thể trừ sạch những chuyện bất công trong thiên hạ!”

Ầm!

Theo tiếng rống giận của Đại quốc lão, Quân Tử Kiếm đang xoay tròn lơ lửng giữa không trung bỗng chốc biến hóa thành tám thanh kiếm.

Lấy Quân Tử Kiếm làm trung tâm, tám thanh kiếm khác trôi lơ lửng xung quanh kiếm khí vô song của Quân Tử Kiếm.

Sau đó, Đại quốc lão giơ tay lên, hai tay hợp lại, cánh tay như kiếm, chém về phía Dương Trùng Thiên bên kia, dữ tợn hét lên: “Tám kiếm chém trời!”

Trong phút chốc, tám luồng kiếm khí kinh khủng hóa thành sao rơi, xuyên qua đất trời, phá vỡ năm dài tháng rộng, chém về phía Dương Trùng Thiên.

Dương Trùng Thiên thấy vậy thì khịt mũi, giận dữ hét: “Tám kiếm ư? Phá!”

Sau đó, lão ta giơ tay lên, dùng tay vẽ một vòng tròn tạo thành một tấm bình phong che chắn trước người, chống cự lại tám luồng kiếm khí.

Keng keng keng!

Mỗi một luồng kiếm khí đều tản ra sát khí kinh hoàng, đâm mạnh vào tấm bình phong rồi vỡ nát thành từng mảnh vụn.

Nhưng đến luồng kiếm khí thứ tư thì trên tấm bình phong che chắn cũng xuất hiện một vết nứt vỡ.

Sau đó, mỗi một luồng kiếm khí đập vào khiến vết nứt ấy càng lan rộng hơn.

Vẻ nghiêm trọng tràn đầy trong mắt Dương Trùng Thiên, đầu tóc bạc trắng cuồng loạn bay ngược chiều gió, chống cự lại lực đánh vào của những luồng kiếm khí này.

Cho đến khi luồng kiếm khí thứ tám đã vỡ tan thì tấm bình phong che chắn kia vẫn chưa nứt vỡ.

Dù đang cận kề bên bờ tan nát nhưng vẫn chưa nứt vỡ.

Dương Trùng Thiên cười lớn, rồi hét lên: “Cậu thua rồi! Cậu thua rồi!”

Nhưng ngay giây kế tiếp, Đại quốc lão gầm lên giận dữ, ngay sau tám luồng kiếm khí kia là luồng kiếm khí thứ chín ập tới, bản thân Quân Tử Kiếm mang theo kiếm khí ngập trời bỗng nhiên đâm thẳng về phía Dương Trùng Thiên.

Choang!

Tấm bình phong che chắn trước người Dương Trùng Thiên vỡ nát. Ngay sau đó, Quân Tử Kiếm xuyên thẳng qua lồng ngực Dương Trùng Thiên.

Đọc truyện chữ Full