TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1008

Chương 1008: Thiên Tử đã tới Giang Trung!

Một cao thủ còn trẻ như vậy căn bản không thể dùng hai từ “loài người” để đánh giá nữa!

Lúc này, Đông Phương Phong nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị gãy của mình gào khóc đau đớn, hắn vẫn cố nhìn về phía Đông Phương Nghĩa Sơn, giận dữ hét lên: “Đông Phương Nghĩa Sơn, nhà họ Đông Phương tôi nuôi ông mấy chục năm trời. Cho dù ông có là con chó thì bây giờ cũng phải lao lên cắn hắn cho tôi!”

Đông Phương Nghĩa Sơn nghe thấy lời này của Đông Phương Phong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, lạnh lùng quát: “Đông Phương Phong, nếu cậu không muốn chết thì câm mồm cho tôi!”

Từ khi trở thành tông sư võ đạo, Đông Phương Nghĩa Sơn hiếm khi nổi giận thế này, nhưng cuối cùng hôm nay ông ta cũng không nhịn được nữa!

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy cậu chủ của nhà Đông Phương ngu ngốc đến mức này!

Ông ta biết cháu đích tôn nhà họ Đông Phương vẫn luôn coi mình như một con chó, mà ông ta cũng tình nguyện làm chó cho nhà họ Đông Phương, nhưng đây là ông ta tự mình nghĩ vậy, bây giờ lại bị người khác nói thẳng ra lại là một chuyện khác!

Dù sao thì ông ta đã bốn năm mươi tuổi rồi, nói đi nói lại thì cũng đáng bậc chú của Đông Phương Phong, cậu chủ này quá không nể mặt ông ta rồi!

Thực sự khiến Đông Phương Nghĩa Sơn tức giận!

Hơn nữa, cậu chủ ngu ngốc này cho tới bây giờ vẫn còn chưa nhìn rõ sự tình, ngược lại còn kéo ông ta vào chỗ chết!

Tất nhiên Đông Phương Nghĩa Sơn không thể nhịn được nữa!

Nếu là người khác, Đông Phương Nghĩa Sơn sẽ lập tức quay đầu rời đi, nhưng tình hình trước mắt lại khác, dù sao thì hắn cũng là cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương, là gia chủ tương lai, nên ông ta nhất định phải bảo vệ tính mạng cho hắn!

Tiêu Chính Văn không thèm để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, lạnh lùng nhìn Đông Phương Phong hỏi: “Tiếp tục trả lời tao đi, ban nãy tao nói rồi đấy, phế hai tay hai chân của mày không quá đáng đúng không?”

Đông Phương Nghĩa Sơn nghe thấy những lời này của Tiêu Chính Văn mà trái tim như thắt lại, nhưng ông ta không còn sức lực để đứng lên ngăn bước chân của Tiêu Chính Văn nữa!

Thực lực của người trước mặt đã vượt quá cảnh giới tông sư rồi!

Trừ khi là mấy lão già lánh đời của nhà họ Đông Phương cùng ra mặt, nhưng ai lại đắc tội với một cường giả Thiên Vương chỉ vì thằng cháu đích tôn thuộc nhánh phụ nhà họ Đông Phương chứ?

Đây đúng là một cơn ác mộng!

Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Đông Phương Nghĩa Sơn, ông không phân biệt đúng sai, làm xằng làm bậy. Ông nói xem tôi nên trừng phạt ông như thế nào?”

Nghe thấy thế, cơ thể Đông Phương Nghĩa Sơn bắt đầu run rẩy không ngừng!

Nếu người đàn ông này muốn trừng trị ông ta, thì cho dù không bị giết chết, ông ta cũng phải bị lột mất một lớp da!

“Mẹ kiếp! Nếu mày dám làm thế với tao thì nhà họ Đông Phương sẽ không tha cho mày đâu! Mày cứ chờ đấy, nhà họ Đông Phương tao nhất định sẽ đuổi giết mày!”

Đông Phương Phong gào lên gần như phát điên, hôm nay hắn đã bị sỉ nhục đến cực điểm, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn là một nhân vật được người người kính trọng, chưa bao giờ nhục nhã như thế này!

Trước mặt người đàn ông này, Đông Phương Phong mất sạch mặt mũi, khiến hắn giống y như đám người mà lúc trước hắn thường xuyên bắt nạt!

“Ha ha, nhà họ Đông Phương không tha cho tao sao?”

Tiêu Chính Văn nghe lời đe dọa này như thể nghe được một câu chuyện cười: “Tao chả mảy may quan tâm đến nhà Đông Phương của mày đâu. Cho dù nhà họ Đông Phương của mày có cử mười mấy vệ sĩ như ông ta đến đây, tao cũng không thèm để ý. Nhưng tao muốn nhắc nhở mày một câu, nhà họ Đông Phương mày bị tao nhắm vào rồi đấy!”

Bị tao nhắm vào rồi đấy!

Một người, không cần biết lai lịch của đối phương mà có thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy, nhưng lại không có vẻ gì như đang khoe khoang, mà giống như đang đưa cho đối phương một tờ giấy báo tử!

Đông Phương Phong ôm chặt cánh tay bị gãy của mình muốn chửi lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, hắn sợ tới mức không còn dám nói gì nữa!

“Đông Phương Nghĩa Sơn, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi, tôi nên trừng phạt ông như thế nào?”

Tiêu Chính Văn lại nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn hỏi.

Ánh mắt của Đông Phương Nghĩa Sơn phức tạp, lúc này ông ta biết nếu muốn sống sót rời đi thì ông ta nhất định phải nghe lời của đối phương, bởi vì hai cánh tay của ông ta đều đã bị bẻ gãy, không đủ sức phản kháng.

Tiêu Chính Văn lắc đầu, liếc nhìn Đông Phương Nghĩa Sơn nói: “Ông bẻ nốt cánh tay còn lại của cậu chủ nhà ông, tôi sẽ thả ông ra”.

Đông Phương Phong nghe vậy, lập tức hét lớn: “Đông Phương Nghĩa Sơn, ông dám! Ông mà bẻ gãy tay của tôi thì lúc về tôi sẽ vặt cổ ông đấy! Nhà họ Đông Phương chúng tôi nuôi ông nhiều năm như vậy mà ông dám làm như vậy à? Ông làm tôi bị thương thì tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu!”

Đông Phương Phong không dám làm gì Tiêu Chính Văn, nhưng Đông Phương Nghĩa Sơn hắn còn chả thèm quan tâm, ông ta chỉ là một con chó của nhà họ Đông Phương mà thôi, nếu chó cắn chủ thì giết quách cho xong!

Đông Phương Phong đáng thương này cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn rõ tình hình.

Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Đông Phương Nghĩa Sơn suy nghĩ một chút liền đứng dậy, tựa hồ như đã tự động chặn lại tiếng gầm của Đông Phương Phong, sau đó ông ta từng bước đi về phía Đông Phương Phong!

Nhìn thấy Đông Phương Nghĩa Sơn đang tiến lại gần, Đông Phương Phong bắt đầu hoảng hốt!

Hắn đã bị giẫm nát một cánh tay rồi, cơn đau vừa rồi khiến hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, không muốn trải nghiệm một lần nữa!

Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Đông Phương Nghĩa Sơn, hắn biết ông ta chuẩn bị bẻ gãy tay hắn thật!

“Đông Phương Nghĩa Sơn, tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám tới đây, đợi đến khi tôi về, tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu! Chỉ cần ông động đến một sợi tóc của tôi thôi, tôi sẽ bảo ông nội đuổi ông ra khỏi nhà họ Đông Phương!”

Nghe thấy vậy, trong mắt Đông Phương Nghĩa Sơn hiện lên vẻ hung ác và nham hiểm: “Cậu chủ, nếu tôi không đánh gãy tay cậu thì hôm nay cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi Đông Hải. Tính mạng quan trọng hay một cánh tay quan trọng đây?”

Cái nào là quan trọng, mạng sống hay cánh tay?

Đông Phương Phong thấy thế liền nhìn về phía Tiêu Chính Văn đang đứng ở một bên, khoanh hai tay trước ngực khinh thường nhìn hắn, nên dường như hắn cũng đã nhận ra được tình hình trước mắt.

Khi hắn lướt mắt nhìn sang Sở Vi Vi ở bên cạnh, trong đáy mắt lộ ra vẻ oán hận!

Nếu không phải vì con đĩ khốn kiếp này hết lần này đến lần khác từ chối hắn, thì làm gì có chuyện hắn phải lặn lội tới Giang Trung này chứ?

Lại còn bị đánh thảm hại đến mức này!

Thậm chí còn bị gãy một cánh tay!

Không, chỉ một lát nữa thôi, cả hai cánh tay của hắn sẽ bị gãy!

Tất cả là tại con đĩ khốn kiếp này!

Đông Phương Phong hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình, thay vào đó, hắn đổ toàn bộ tội trạng lên Sở Vi Vi!

“Cậu chủ, tôi xin lỗi!”

Đông Phương Nghĩa Sơn giơ chân lên trước mặt Đông Phương Phong và giẫm mạnh vào khớp xương của hắn!

Bởi vì cánh tay của Đông Phương Nghĩa Sơn bị gãy nhiều chỗ, không thể dùng sức được nữa, nên chỉ có thể bẻ gãy cánh tay của Đông Phương Phong bằng cách thô bạo như thế này!

Đạp gãy tay một cách tàn bạo và bẻ gãy trực tiếp bằng tay là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau!

Dùng cách thứ hai thì nhiều nhất cũng chỉ nằm trên giường bệnh ba bốn tháng là có thể lành, xương không bị tổn hại nhiều, nhưng nếu bị giẫm thì xương sẽ gãy nát, sau này phẫu thuật rất khó khăn!

Đông Phương Phong đau đớn hét lên, sau đó trợn mắt ngất đi!

Cơn đau dữ dội liên tiếp ập tới khiến hắn thở không ra hơi, cơ thể đã đạt đến giới hạn cuối cùng!

“Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa!”

Tiêu Chính Văn không có nhìn về phía bọn họ mà lạnh lùng nói.

“Vâng”.

Đông Phương Nghĩa Sơn khó khăn cõng Đông Phương Phong đã hôn mê bất tỉnh lên lưng.

Tiêu Chính Văn thật sự không có hứng thú đối phó với nhà họ Đông Phương, mà kéo Sở Vi Vi đang đứng sững sờ ở một bên, hai người cùng nhau đi vào khách sạn.

Đông Phương Nghĩa Sơn nhìn bóng lưng của Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên sự ghen tị vô hạn, sau đó im lặng bỏ đi.

Tiêu Chính Văn đưa Sở Vi Vi lên tầng nhưng không vào phòng, mà chỉ đứng ở cửa nói: “Không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi”.

Sở Vi Vi dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng vừa rồi, ngày hôm nay chắc chắn là ngày chấn động nhất trong cuộc đời cô ta!

“Hay là anh vào trong ngồi uống tách trà nhé?”

Sở Vi Vi mời Tiêu Chính Văn, bởi lẽ cô ta còn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh, nếu cứ giữ trong lòng sẽ cảm thấy rất ấm ách.

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Tôi còn có việc”.

Dứt lời, anh xoay người bỏ đi.

Sở Vi Vi nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Người đàn ông này ban nãy đã khiến cô ta chấn động không ngừng!

Vì cô ta mà anh đã khiêu khích nhà họ Đông Phương…

Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi khách sạn, anh gọi một cuộc điện thoại cho Long Ngao, lạnh lùng nói: “Khiến Tiền Thế Long ở Bạch Thành biến mất khỏi thế giới này đi! Ngoài ra, điều tra chi tiết lai lịch cháu đích tôn của nhà họ Đông Phương!”

Ngày hôm sau.

Một chiếc xe quân sự dừng ở lối vào biệt thự.

Một vị tướng mặc quân phục bước xuống xe.

Ông ta bước vào biệt thự, cung kính đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu, Thiên Tử cho mời gặp anh”.

Tiêu Chính Văn đặt mảnh giấy cũ của Thiên Sơn Thư Lục trong tay xuống, khẽ cau mày nói: “Thiên Tử đến Giang Trung rồi sao?”

Tướng quân thị vệ thân cận của Thiên Tử khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, tình hình khẩn cấp, Thiên Tử không thể chờ anh đến Long Kinh được nên đã đích thân đến Giang Trung. Hiện tại ông ấy đang đài Ngọc Long đợi anh”.

Tiêu Chính Văn gật đầu, đi ra khỏi biệt thự, lên xe quân sự.

Tình hình khẩn cấp đến mức nào mà Thiên Tử phải đích thân đi hàng nghìn dặm từ Long Kinh đến Giang Trung chứ?

Đọc truyện chữ Full