TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1014

Chương 1014: Con át chủ bài

“Cho dù ít đi một nhóm xuất sắc thì các ông cũng không phải là đối thủ của chúng tôi, đừng nghĩ bọn tôi không dám đánh trả. Quân nhân Hoa Quốc chưa từng sợ ai, nếu các ông còn dám khiêu khích nữa thì tôi sẽ bắn chết ông ngay!”

Tiêu Chính Văn giáng một bạt tai, thậm chí còn lấy súng ra chĩa vào đầu Oda Saryu.

Các binh lính phía sau Oda Saryu bước đến định ra tay.

Tiêu Chính Văn lại trợn mắt nhìn chúng nói: “Sao vậy? Các người cũng muốn bị cấm thi đấu à?”

“Đừng kích động! Lùi hết lại cho tôi!”

Nghe nói thế, Oda Saryu lập tức giơ tay ra ngăn các thành viên tham gia thi đấu phía sau mình, đồng thời cũng nở nụ cười lấy lòng.

“Hì hì… Tôi xin lỗi. Chủ soái Tiêu, tôi xin lỗi cậu, vừa nãy là do tôi nói sai, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không thế nữa”.

Nhìn khẩu súng đang chĩa vào đầu mình, Oda Saryu chỉ đành lên tiếng cầu xin tha.

“Mong cậu có thể rộng lượng tha thứ”.

Tiêu Chính Văn cất súng của mình lại, lúc này Oda Saryu mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiêu Chính Văn bỗng giậm mạnh chân, lớn giọng hô: “Pằng!”

Oda Saryu còn tưởng Tiêu Chính Văn nổ súng với mình, ông ta khiếp sợ đến mức hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, đáy quần ướt một mảng lớn.

Thế mà ông ta lại bị tiếng hô vừa rồi dọa đến mức tè trong quần.

“Đại ca thật là khí phách, chỉ giẫm một cái thôi đã dọa người của đối phương tè trong quần”.

“Đúng là sợ lắm rồi, như thế mà cũng đòi thắng bọn tôi à?”

“Mất mặt quá, còn thi đấu gì nữa, đến bệnh viện chữa bệnh tuyến tiền liệt cho ổn trước đã”.

Mấy tuyển thủ tham gia đứng phía sau Tiêu Chính Văn không nhịn được cười nhạo Oda Saryu.

“Các người cứ đợi đó cho tôi, trận đấu hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”

Oda Saryu xấu hổ được những người khác đỡ đứng dậy rồi vội vàng chạy ra khỏi hiện trường cuộc thi.

Hồ Chí Hải cũng ngẩng đầu bật cười, trước đó Tiêu Chính Văn nói với anh ta phải có thái độ cứng rắn hơn với Oda Saryu thì mới có thể đối phó lại được đối phương.

Đất nước Vy Hào này trước giờ vẫn luôn coi các cường giả là bậc tối thượng, chỉ cần anh thể hiện ra mình mạnh hơn anh ta thì đối phương sẽ không dám chọc vào anh, thậm chí còn kính trọng anh.

Lúc này Hồ Chí Hải mới trải nghiệm được lợi ích của việc kiêu ngạo, đồng thời cũng cảm thán, thảo nào phong cách làm việc của Tiêu Chính Văn lại ngông cuồng, hóa ra còn có thể sảng khoái như thế.

Không lâu sau, trận đấu vào buổi sáng bắt đầu.

Mặc dù Hoa Quốc và Vy Hào được xếp vào cùng một nhóm nhưng trong nhóm của họ có đến mười quốc gia tham dự thi đấu.

Ngoài Vy Hào thì các nước khác đều không tính là cường quốc, có nhiều nước không theo kịp trong việc đào tạo tố chất quân sự và lực lượng quân sự.

Thậm chí hầu hết các đối thủ còn không theo kịp về dinh dưỡng. Các tuyển thủ tham gia thi đấu không chỉ không cao mà thậm chí cân nặng và vóc dáng cũng không đạt chuẩn.

Mấy trận đấu đầu đa số đều là những trận quyền anh truyền thống.

Tuyển thủ thi đấu đầu tiên tên là Lục Hưng Quốc. Anh ta có ưu thế trong lĩnh vực bảo trì thiết bị quân sự.

Từ nhỏ đã có sức bền, có niềm đam mê với việc bảo trì thiết bị. Sau khi được huấn luyện và học hỏi cũng xem như là có thể chiến đấu tự do.

Anh ta cao hơn hai mét nhưng lại trông rất vạm vỡ, cường tráng, hơn nữa phản ứng lại cực nhanh nên tốc độ ra đòn cũng rất nhanh, các đối thủ bình thường không đánh lại anh ta, còn anh ta chỉ cần hai đòn là có thể kết thúc trận đấu.

Trận đấu được diễn ra theo hình thức luân phiên, một mình Lục Hưng Quốc có thể đánh bại ba bốn người, sau đó đổi người khác lên giải quyết những đối thủ còn lại.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, họ đã đánh thắng được một vài nước nhỏ.

Một số nước không có quân đội chính thức riêng mình, quốc phòng ở nước họ đều dùng tiền của người đứng đầu nhà nước tìm lính đánh thuê về để bảo vệ.

Họ thường dễ dàng đè bẹp những quân đội như thế này.

Trận đấu kéo dài đến buổi chiều, năm binh lính đã kiệt sức.

Cả buổi sáng Lục Hưng Quốc đã thách đấu với hơn mười đối thủ.

Phải biết là một hiệp của trận đấu quyền anh bình thường là ba phút, ba hiệp cộng lại có thể khiến một tay quyền anh xuất sắc mệt nửa sống nửa chết rồi.

Huống hồ còn là trận đấu liên tục kéo dài cả buổi sáng.

Trong đó có thành viên tên Cố Nghị am hiểu về bắn súng, không giỏi đấu tay đôi, bị đối thủ đánh bị thương ở mắt, bây giờ còn đang chữa trị trong bệnh viện.

Trong khi Cố Nghị đang đánh nhau với đối thủ, đối thủ đó lại sử dụng các chiêu ăn gian chọc vào mắt, đá vào hông anh ta. Mặc dù cuối cùng Cố Nghị cũng giành phần thắng áp đảo nhưng cũng bị thương nghiêm trọng.

Các đồng đội khác cũng gặp phải đối thủ khó nhằn, bình quân mỗi binh lính phải đấu với năm người. Cả buổi sáng, toàn thân từ trên xuống dưới không phải là vết thương thì là kiệt sức, đều mệt đến mức không ăn nổi bữa trưa.

Hồ Chí Hải đến phòng nghỉ ngơi xem tình trạng vết thương của họ: “Cảm thấy thế nào, còn tiếp tục được nữa không?”

“Tất nhiẻn là được chứ, đã đánh xong vòng đầu rồi, dù có chết cũng phải tiếp tục!”

Cố Nghị khó khăn ngồi dậy từ trên giường bệnh, chân anh ta còn quấn một lớp băng gạc.

“Dù thế nào thì buổi chiều cũng phải dạy dỗ cho đám khốn nạn Vy Hào đó một trận, nếu không tôi thật không cam lòng!”

Một binh lính khác vừa nói vừa ngẩng đầu lên đổ nước vào miệng. Nước trào ra từ khóe miệng thậm chí ướt cả áo anh ta.

Binh lính này tên là Trương Cương, là một trong số các thành viên tham gia thi đấu, là binh lính có thể lực tốt nhất.

Mặc dù một mình anh ta đánh liên tiếp bảy người ở đội bạn, nhưng cũng mệt lả người.

Vì trong đội của họ đã ít đi năm người nên khi đấu với các đội khác đều rất mất sức.

Mười người ở các đội khác thay phiên nhau lên đánh, còn họ chỉ có năm người thay nhau, nói cách khác là một chọi hai. Hơn nữa cả buổi sáng họ đã đánh liên tiếp với ba đội nên chẳng có nhiều thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lục Hưng Quốc có sức bền khá, Cố Nghị am hiểu bắn súng và Trương Cương có sức chịu đựng tốt, ngoài ra còn hai người nữa là Tăng Tuấn Tài lên chiến thuật đánh và Yến Bạch tương đối đồng đều về mọi khả năng.

Năm người này là tuyển thủ còn ở lại tham gia thi đấu, bốn người khác đều là các binh sĩ bình thường bị Hồ Chí Hải kéo đến cho đủ quân số, họ chưa từng được trải qua huấn luyện đặc biệt cho bất kỳ trận đấu nào, lên sân cũng chỉ có thể bị đối phương đánh cho tơi tả.

“Mặc dù chúng ta đã đánh ba trận, nhưng bên Vy Hào cũng đã đánh ba trận, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng… hơn nữa mọi người đừng quên chúng ta còn con át chủ bài”.

Tăng Tuấn Tài suy tính một lát, cuối cùng viết ba chữ “Tiêu Chính Văn” lên cuốn sách thiến thuật.

“Chủ soái Tiêu không có mặt ở trận đấu sáng nay… Chỉ cần anh ấy chịu ra tay thì đám Vy Hào đó không có cơ hội phản đòn”.

Tăng Tuấn Tài nhìn đến hai chữ trên đó.

Những người khác vừa nghĩ đến Tiêu Chính Văn thì lại trở nên nhiệt huyết hơn.

“Chúng ta phải thể hiện thật tốt đừng để mất mặt trước mặt chủ soái hàng đầu Hoa Quốc!”

“Phải đó, hơn nữa cũng cho các tuyển thủ bên Vy Hào biết ai mới là gà, đánh bại hết tất cả chúng!”

Nhìn tinh thần của các binh lính phấn chấn như thế, Hồ Chí Hải mới yên tâm rời đi.

Không lâu sau đã đến buổi chiều, vốn dĩ bọn họ tưởng rằng đội Vy Hào đánh ba trận xong cũng sẽ kiệt sức như họ.

Không ngờ các đối thủ bên Vy Hào lại khỏe như hổ, trên người không hề có vết thương hay vẻ mệt mỏi gì.

Đọc truyện chữ Full