TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1021

Chương 1021: Về Long Kinh, xả thân vì đất nước

“Chết đến nơi rồi mà còn dám già mồm! Chết đi!”

Khương Minh Vũ quả quyết nổ phát súng thứ hai vào đầu Tiêu Chính Văn!

“Cạch!”

Cò súng chuyển động, nhưng lại không nghe thấy tiếng vang, lúc Khương Minh Vũ hoàn hồn lại thì phát hiện trong tay Tiêu Chính Văn đã xuất hiện rất nhiều linh kiện của súng ống!

Không ngờ vừa nãy Tiêu Chính Văn lại tháo rời toàn bộ súng trong tay hắn bằng tay không!

“Tiêu rồi!”

Khương Minh Vũ ném súng xuống, lấy dao găm phía sau mình ra.

Thế nhưng nắm đấm của Tiêu Chính Văn đã xông đến trước mặt hắn, thậm chí Khương Minh Vũ chỉ kịp lấy dao găm ra, quay đầu lại thì nhìn thấy nắm đấm to lớn đã đến trước mặt mình!

Một đấm!

Nắm đấm khủng khiếp đập thẳng lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Cú đấm mạnh mẽ này khiến mặt hắn méo mó, cả người bay thẳng ra ngoài.

Máu me be bét!

Dao găm trong tay hắn tuột khỏi tay phóng ra ngoài, bay trong không trung rồi cắm xuống đất.

“Chết đi!”

Tiêu Chính Văn bước lên một bước, đạp thẳng vào lồng ngực hắn!

Chỉ thấy lòng bàn chân của Tiêu Chính Văn dùng sức thật mạnh, đạp gãy xương ngực của Khương Minh Vũ, lồng ngực lập tức xuất hiện hình dáng lõm xuống.

“Phụt! Tôi sai rồi, tôi không muốn chết, xin anh tha cho tôi! Không phải tôi cố ý muốn đánh lén các người, không phải cố ý muốn ra tay với các người!”

Khương Minh Vũ vừa nôn một ngụm máu, vừa lên tiếng bắt đầu van xin.

Vừa nãy hắn nghe thấy tiếng xương của mình nứt ra, đau đớn kịch liệt khiến hắn không muốn sống.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, sức mạnh ẩn chứa trong lòng bàn chân của Tiêu Chính Văn ở trước ngực mình!

Có thể chắc chắn rằng, chỉ cần Tiêu Chính Văn nhấn mạnh thêm thì hắn sẽ bỏ mạng tại chỗ!

“Tôi nói với cậu một chuyện, lòng nhân từ đối với kẻ địch chính là sự tàn nhẫn với mình đấy”.

Trên mặt Tiêu Chính Văn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

“Đừng… Anh không thể giết tôi, đây chỉ là cuộc thi mà thôi, chúng ta có thể thương lượng đàng hoàng”.

Trong mắt Khương Minh Vũ toát lên vẻ hoảng sợ.

Hắn đưa tay đẩy chân Tiêu Chính Văn, hy vọng có thể xê dịch chân của Tiêu Chính Văn ra.

Bởi vì sức của Tiêu Chính Văn đã khiến hắn dần dần không cách nào hít thở.

“Kiểu người kiêu ngạo như các người mà cũng cầu xin người khác sao? Nhưng rất đáng tiếc, tôi không định tha cho anh!”

Tiêu Chính Văn nói xong thì khí thế giảm xuống, dùng sức đạp mạnh.

Khóe miệng của Khương Minh Vũ để lại một vết máu, sau đó nghiêng đầu chết tại chỗ!

Tiêu Chính Văn nhặt dao găm của Khương Minh Vũ dưới đất lên, đến trước mặt Trương Cương, muốn xử lý vết thương cho anh ta.

Nhưng Trương Cương lại nhận lấy dao găm, nói với Tiêu Chính Văn: “Chủ soái Tiêu, anh sắp về đích rồi, cuộc thi này liên quan đến vinh dự không được phép xảy ra sơ suất!”

“Nhưng vết thương của cậu…”

“Chút vết thương này với tôi mà nói thì không tính là gì, tôi tự xử lý là được rồi, chủ soái Tiêu anh mau lên đi, tôi có thể chăm sóc tốt cho mình, tôi đã bảo người của đội cứu viện đến rồi”.

Trương Cương ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể thấy trên đỉnh đầu có một chiếc trực thăng cứu viện bay đến.

“Vậy tốt, cậu yên tâm nghỉ ngơi là được, cuộc thi tiếp theo do tôi tiếp tục tiến hành”.

Sau khi Tiêu Chính Văn để lại câu này thì tiếp tục chạy về phía trước.

Anh biết, nếu mình không thể hoàn thành cuộc thi, vậy thì mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.

Những người này đều là kẻ địch tầm thường mà thôi, kẻ địch lớn hơn vẫn còn ở phía sau.

“Cố lên! Nhất định phải thắng!”

Sau khi Trương Cương để lại câu này thì cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó ngất đi vì mất máu quá nhiều.

Tiêu Chính Văn tiến hành chạy nước rút một mạch về phía trước, chặng đường mười cây số không ngắn, nhưng với mọi người mà nói thì đã chạm đến giây phút của sự sống và cái chết.

Đội ngũ chạy phía trước cũng có thời gian rảnh tay để đối phó với đối thủ phía sau.

Suy cho cùng thì trong một đội, chỉ cần có một người đến điểm cuối thì coi như bên đó thắng.

Dọc đường sau khi Tiêu Chính Văn đã giải quyết mấy kẻ địch cản đường, cuối cùng đã về đích với thành tích đứng đầu, thành công hoàn thành cuộc thi.

Lúc này, Hồ Chí Hải vội chạy đến, ghé sát bên tai Tiêu Chính Văn, nói: “Chủ soái Tiêu! Xảy ra chuyện rồi! Đại diện các nước đều đã rời nơi thi đấu! Tôi cảm thấy, sắp có chuyện lớn xảy ra!”

“Ngoài ra, gần đảo Quan Quỳnh đã xuất hiện chiến hạm, còn có hải quân của liên quân chín nước!”

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì nhíu chặt mày, trên người toát ra sát khí vô cùng lạnh lùng, giận dữ nói: “Về Long Kinh!”

“Rõ!”

Năm phút sau, Tiêu Chính Văn và Hồ Chí Hải dẫn theo thành viên dự thi đến thẳng bến tàu, chuẩn bị lên tàu rời khỏi đảo!

Nhưng một nhóm cấm vệ quân Long Kinh được trang bị vũ trang đầy đủ, đột nhiên vây quanh tàu, thậm chí là cầm súng, bao vây toàn bộ đám người Tiêu Chính Văn!

“Các người làm gì vậy?”

Hồ Chí Hải tức giận, quát lên!

Tên đội trưởng dẫn đội đeo mặt nạ và nón sắt tác chiến chỉ lộ ra hai con mắt, nói với giọng rất trầm thấp: “Nhận được mật báo của cấp trên! Ở đây xuất hiện phản quân, giam giữ tất cả mọi người ở đảo ngay tại chỗ! Tướng quân Hồ, chủ soái Tiêu, xin đừng làm khó chúng tôi…”

“Phản quân? Ở đây toàn bộ đều là anh hùng tham gia thi đấu vì Hoa Quốc! Phản quân ở đâu ra? Cút đi! Chúng tôi phải quay về ngay lập tức!”

Hồ Chí Hải nổi giận đùng đùng.

Tên đội trưởng vẫn không nhúc nhích, cấm vệ quân ở xung quanh cũng vẫn duy trì tư thế cầm súng.

Lúc này ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh như băng, nhìn tên đội trưởng chăm chăm, nói: “Anh biết tôi sao?”

Tên đội trưởng nghe vậy thì nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tiếng tăm của chủ soái Tiêu, có ai mà không biết chứ? Vẫn mong chủ soái Tiêu tạm thời ở lại trên đảo, đợi bên phía Thiên Tử Các tra rõ, chắc chắn sẽ thả nhóm người của chủ soái Tiêu rời khỏi đảo”.

Tiêu Chính Văn liếc nhìn cấm vệ quân gần đó với vẻ mặt lạnh lùng, ước chừng hơn một trăm người!

Những người này căn bản không phải đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Nhưng Tiêu Chính Văn không thể ra tay giết bọn họ, dẫu sao bọn họ cũng làm việc theo quân lệnh, là binh lính của Hoa Quốc.

Cho nên Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn tên đội trưởng, thờ ơ nói: “Tôi chỉ cho anh một cơ hội, tôi phải về Long Kinh, bất cứ ai ngăn cản tôi, tôi sẽ coi như kẻ phản bội Hoa Quốc!”

Tên đội trưởng nghe câu này thì cơ thể cũng khẽ run.

Bọn họ đều biết uy danh của vua Bắc Lương.

Nhưng tên đội trưởng vẫn kiên quyết nói: “Chủ soái Tiêu, thật xin lỗi, mệnh lệnh của Thiên Tử Các là phong tỏa hòn đảo, bất cứ ai cũng không thể tự tiện rời đi! Một khi rời đảo thì coi như là phản quân! Ngoài đảo, các căn cứ quân sự và trên biển, đã tập trung năm mươi nghìn cấm vệ quân Long Kinh… Chủ soái Tiêu, anh vẫn nên nghĩ lại…”

Rầm!

Kết quả vừa nói xong câu này, Tiêu Chính Văn đã thẳng chân đá tên đội trưởng ra ngoài, quỳ xuống đất một cách nặng nề, ôm bụng, máu tươi trong mặt nạ chảy ra ròng ròng!

Tiêu Chính Văn cao ngạo nhìn xuống, lạnh lùng nhìn tên đội trưởng quỳ dưới đất, sau đó ánh mắt lạnh lẽo liếc qua hơn một trăm tên cấm vệ quân xung quanh, quát lớn: “Bây giờ, tôi phải rời khỏi đây, tôi biết các người làm việc theo mệnh lệnh! Nhưng Long Kinh đã bị một bộ phận người ti tiện bỉ ổi nắm giữ! Người ra lệnh ở Thiên Tử Các đã không phải là Thiên Tử nữa! Nếu các người tin tôi, thì cùng về Long Kinh với tôi, trợ giúp Thiên Tử, vây bắt kẻ phản bội!”

“Nếu Long Kinh không có thiệt hại, Thiên Tử trách tội, một mình tôi gánh vác! Không liên quan đến mọi người!”

Đọc truyện chữ Full