TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1046

Chương 1046 “Vợ, làm không tồi tí nào”.

Cùng lúc đó Khương Vy Nhan lạnh lùng bước lên trước, cúi đầu nhìn Đông Phương Phong đang nằm trên mặt đất ôm ngực kêu gào thảm thiết, lạnh lùng nói: “Cậu chủ Đông Phương, nơi này là tập đoàn Vy Nhan! Vẫn chưa tới lượt anh giở trò lưu manh ở đây đâu!”

“Bảo vệ!”

Vừa dứt lời, mấy bảo vệ đứng bên ngoài cửa nhanh chóng xông vào bên trong!

“Sếp Khương!”

Khương Vy Nhan lạnh lùng nói: “Đuổi hết mấy người bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Vâng!”

Mấy bảo vệ này lập tức tiến lên trước, tống cổ Đông Phương Phong và cả nhân viên trợ lý của hắn ra khỏi toà cao ốc tập đoàn Vy Nhan!

Bịch bịch vài tiếng, mấy người Đông Phương Phong bị ném ra khỏi tòa cao ốc.

Người trợ lý nhanh chóng bò dậy đỡ lấy Đông Phương Phong.

Đông Phương Phong kêu gào thảm thiết, điên cuồng chỉ vào Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đang đứng trước cửa, ác độc gầm lên: “Chúng… chúng mày! Chúng mày cứ đợi đấy cho tao! Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan! Bọn mày nhất định sẽ phải hối hận về hành động ngày hôm nay!”

Nói xong, dưới sự dìu đỡ của trợ lý, Đông Phương Phong ngồi vào trong xe, rời khỏi tập đoàn Vy Nhan.

Mà lúc này, vẻ nghiêm túc và lạnh lùng trên mặt Khương Vy Nhan cũng dần dần dịu bớt.

Tiêu Chính Văn giơ ngón tay cái với Khương Vy Nhan, nói: “Vợ, làm không tồi tí nào”.

Khương Vy Nhan hờn dỗi liếc nhìn anh, nói: “Không phải đều do anh sao”.

Tiêu Chính Văn cười ôm lấy eo của Khương Vy Nhan, nói: “Được rồi, được rồi, không tức giận nữa, sau này cũng không được tuỳ tiện ra tay, nhỡ đâu không cẩn thận làm động thai thì phải làm sao?”

Khương Vy Nhan liếc mắt nhìn anh, bàn tay nhỏ nhắn đấm lên trên ngực anh, nói: “Chồng, em cảm thấy từ lúc mang thai tới giờ, dường như thực lực của em mỗi ngày lại giảm bớt một chút… chuyện này là sao vậy chứ?”

Tiêu Chính Văn hơi nhíu mày, nói: “Anh cũng không rõ nữa, cứ yên tâm đi, có chồng ở bên cạnh em rồi”.

Khương Vy Nhan gật đầu.

Hai người quay vào bên trong toà cao ốc.

Bên này, Đông Phương Phong đi tới bệnh viện trước để mua ít thuốc, lúc bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, hắn bấm một số điện thoại, gào khóc nói: “Bố! Bố nhất định phải làm chủ cho con! Con trai ở Giang Trung bị Khương Vy Nhan của tập đoàn Vy Nhan đánh! Hơn nữa, thằng ranh đánh con tàn phế lần trước lại chính là chồng của cô ta! Hai vợ chồng bọn chúng liên kết lại sỉ nhục con! Sỉ nhục nhà họ Đông Phương chúng ta!”

Đầu dây bên kia, trong phòng khách của một sơn trang hào nhoáng tráng lệ ở Long Kinh xa xôi.

Một người đàn ông trung niên mặt vuông, gương mặt ngập tràn vẻ nghiêm túc, mặc một bộ đồ luyện công màu xanh, lúc này nghe thấy con trai mình gào khóc kể lể thì lập tức trầm mặt, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải con đến để bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Vy Nhan sao? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Người này chính là bố của Đông Phương Phong – Đông Phương Ngạo Hổ, cũng là gia chủ đương nhiệm nhánh chính gia tộc Đông Phương.

Đông Phương Phong lập tức thêm mắm dặm muối thuật lại sự việc một lần, khóc lóc kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Đông Phương Ngạo Hổ ngồi trên ghế bành phẫn nộ siết chặt tay thành nắm đấm, đứng dậy phẫn nộ nói: “Đáng ghét! Đáng chết! Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn này ức hiếp người quá đáng! Bọn chúng nghĩ nhà họ Đông Phương chúng ta không còn ai nữa hay sao?”

Nói xong, Đông Phương Ngạo Hổ cúp điện thoại, phẫn nộ gầm lên: “Ông Yên!”

Roẹt!

Một bóng người xuất hiện trong phòng khách không chút tiếng động.

Là một ông lão mặc áo dài màu đen, thái dương nhướng lên, tóc bạc trắng đầu, chòm râu cũng màu trắng.

Chỉ đứng ở đó thôi cũng khiến cho người ta không rét mà run!

“Chủ nhân, chuyện gì vậy?”, ông lão điềm nhiên hỏi.

“Nhanh chóng tới Giang Trung, thay tôi giết hai người!”

Trong mắt Đông Phương Ngạo Hổ ngùn ngụt lửa giận, đồng thời nói: “Một người trong số đó từng giao đấu với Đông Phương Nghĩa Sơn, thực lực ở trên cấp tông sư!”

Ông lão đó nghe vậy thì bật cười nói: “Xin gia chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ thay gia chủ mang hai cái đầu người về”.

Nói xong, ông lão quay người, sải bước rời khỏi phòng khách.

Mỗi một bước chân đều giống như khiến mặt đất thu nhỏ lại, dáng vẻ như mỗi bước dài cả bốn, năm mét.

Đọc truyện chữ Full