TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1076

Chương 1076 : Cút

Đám người này rầm rộ bao vây trước cổng cửa hàng thuốc.

Liễu Linh Nhi lập tức lao ra, tay chống nạnh, chỉ vào bọn chúng rồi hét lớn: “Tại sao các người lại đến nữa rồi? Chúng tôi đã nói là không chuyển đi! Nơi này là nhà của tôi! Nếu các người vẫn không đi khỏi đây thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Người đàn ông dẫn đầu mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm, thân hình vạm vỡ.

Lúc này, hắn tháo kính râm xuống, khuôn mặt với nụ cười dâm đãng liếc nhìn từ đầu đến chân Liễu Linh Nhi rồi mỉm cười nói: “Cô bé, có chắc chắn là cô muốn báo cảnh sát không? Tôi nói thật cho cô biết nhé, hôm nay các người dù không muốn chuyển đi cũng phải chuyển đi! Sếp Vương của chúng tôi đã mua đứt chỗ này rồi! Đây là hợp đồng, cầm về đưa cho ông nội cô xem đi”.

Người đàn ông đó vừa nói vừa ném một tài liệu cho Liễu Linh Nhi.

Liễu Linh Nhi liếc mắt nhìn, nhưng khi nhìn thấy số tiền năm trăm nghìn tệ, cô ấy lập tức nổi giận quát lớn: “Năm trăm nghìn tệ sao? Anh muốn mua cửa hàng thuốc này với số tiền năm trăm nghìn tệ ư? Các người làm như vậy là cưỡng ép mua bán! Chúng tôi nhất định sẽ không đồng ý!”

Người đàn ông đeo kính râm cười ha ha, hắn vừa lau kính râm vừa nói: “Năm trăm nghìn tệ là nhiều rồi, cô cũng không thử đi hỏi thăm xem, sếp Vương của chúng tôi là ai? Mấy nhà khác chỉ có ba trăm nghìn tệ thôi. Nếu không phải thấy ông nội cô đã lớn tuổi thì sếp Vương của chúng tôi sẽ không nhân từ như vậy đâu”.

“À, sếp Vương của chúng tôi còn nói, chỉ cần cô đi theo chúng tôi, làm bồ nhí của ông ấy, giá cả có thể tăng gấp đôi, một triệu tệ. Cô thấy sao?”

Đột nhiên, người đàn ông đeo kính râm nhìn Liễu Linh Nhi bằng ánh mắt dâm đãng.

Liễu Linh Nhi tức giận đến mức mắng chửi: “Các người, thật quá vô liêm sỉ! Chúng tôi nhất định sẽ không chuyển đi đâu!”

Dứt lời, Liễu Linh Nhi giơ tay định đấm mạnh vào khuôn mặt đáng ghét của người đàn ông đeo kính râm.

Tuy nhiên, hai tên đàn em mặc áo hoa sau lưng hắn lập tức lao tới, một trái một phải, giữ chặt lấy Liễu Linh Nhi.

“A… Các người mau thả tôi ra, thả tôi ra… Ông nội ơi, ông nội…”

Suy cho cùng Liễu Linh Nhi cũng chỉ là một cô gái, sao có thể là đối thủ của mấy người đàn ông cường tráng này, lúc đó cô đã dễ dàng bị giữ chặt, chỉ có thể liều mạng hét lên.

Lúc này, người đàn ông đeo kính râm mỉm cười bước tới bên cạnh Liễu Linh Nhi, hắn giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Linh Nhi và nói: “Chà chà, thật là xinh đẹp”.

Tuy nhiên!

Bốp!

Bàn tay của người đàn ông đeo kính râm vẫn chưa kịp chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Linh Nhi thì đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ bắt lấy giữa không trung!

Trong chớp mắt, người đàn ông đeo kính râm quay đầu lại, tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp! Là thằng chó nào? Mau thả ra!”

Lúc này, Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt sa sầm, anh liếc nhìn Liễu Linh Nhi rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Liễu Linh Nhi sốt ruột đến mức sắp khóc, cô hét lên: “Anh Tiêu, bọn chúng là người của Bất động sản Tam Phong, chúng muốn phá dỡ phố Trung Dược của chúng tôi với số tiền ba trăm nghìn tệ. Rất nhiều hàng xóm trong khu phố vì không đồng ý nên đã bị bọn chúng đánh bị thương phải nhập viện rồi”.

Nghe đến đây, sắc mặt Tiêu Chính Văn tối sầm lại, anh không ngờ thời buổi này mà những chuyện ép buộc phá dỡ như vậy vẫn xảy ra.

Lúc này, người đàn ông đeo kính râm đang bị Tiêu Chính Văn giữ chặt cổ tay cũng nổi giận gầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn! Mau xông lên cho tao! Giết chết thằng nhóc thối tha thích lo chuyện bao đồng này đi!”

Trong tích tắc, ba tên đàn em liền tung nắm đấm về phía Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Bịch bịch mấy tiếng!

Trước con mắt chứng kiến của người đàn ông đeo kính râm và Liễu Linh Nhi, mấy tên đàn em đang tung nắm đấm kia bỗng bay ngược ra ngoài, sau mấy tiếng “bịch bịch”, bọn chúng đều ngã rạp xuống đất, tay ôm lấy bụng, miệng đầy máu tươi, không bò dậy được nữa.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, người đàn ông đeo kính râm trở nên hoảng sợ, vẻ mặt hắn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.

Tiêu Chính Văn vẫn đang siết chặt cổ tay của người đàn ông đeo kính râm, anh chỉ hơi dùng sức, “rắc” một tiếng, cổ tay của hắn đã bị anh bóp gãy!

“Á á á! Tay của tôi, tay của tôi…”

Người đàn ông đeo kính râm kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức quỳ gối xuống đất và hét lên: “Đại ca, ông lớn, xin hãy tha mạng, chúng tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi…”

“Cút!”

Đọc truyện chữ Full