TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1097

Chương 1097 : Cấm vận Dược Vương Cốc

“Tiếp theo mời cô Khương Vy Nhan lên phát biểu”.

 

Dứt lời, Leslie Chen đưa micro cho Khương Vy Nhan.

 

Khương Vy Nhan nhìn lướt qua từng gương mặt của các tổng giám đốc tập đoàn y dược bên dưới, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của mấy người này.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu với Khương Vy Nhan tỏ ý cô không cần e dè.

 

Lúc đầu mấy tập đoàn y dược này bắt tay với Dược Vương Cốc cấm vận tập đoàn Vy Nhan, họ lại không hề cảm thấy lo lắng gì, thì bây giờ Khương Vy Nhan cũng không cần phải lo lắng.

 

“Đầu tiên tôi rất vui khi được tập đoàn y dược Mỹ Liên công nhận, tôi rất vinh dự vì có thể hợp tác với tập đoàn y dược Mỹ Liên. Hôm nay tôi có mặt ở đây để trịnh trọng tuyên bố lệnh cấm vận Dược Vương Cốc và các công ty y dược có hợp tác làm ăn với Dược Vương Cốc”.

 

Cô vừa dứt lời, cả hội trường đều im phăng phắc.

 

Mọi người không ngờ một người phụ nữ yếu đuối như Khương Vy Nhan lại nói ra mấy lời quyết đoán như thế.

 

Hơn nữa vẻ mặt còn rất kiên quyết, không chừa đường lui cho đối phương.

 

Đừng chỉ chăm chăm nhìn vào tiêu chuẩn xét duyệt xuất khẩu của tập đoàn y dược Mỹ Liên mà lầm, vì xuất khẩu mới là lĩnh vực thu được nhiều lợi nhuận nhất của công ty y dược.

 

Thế nên các đơn vị tiêu thụ đều sẽ lấy tiêu chuẩn xuất khẩu để đưa ra tiêu chuẩn thống nhất trong các chuỗi bán lẻ dược phẩm.

 

Không vượt qua được bước này của Khương Vy Nhan thì đồng nghĩa với việc bị các doanh nghiệp tiêu thụ dược phẩm trong nước từ chối.

 

Không có đường tiêu thụ dược phẩm thì sẽ dẫn đến việc nhiều dược phẩm không được xuất ra.

 

“Cô Khương, xin hỏi cô không nghĩ làm thế là không thích đáng sao?”

 

Một phóng viên đứng lên hỏi.

 

Dù sao Dược Vương Cốc cũng là ông lớn đứng sau giới y dược của Hoa Quốc, cấm vận Dược Vương Cốc chẳng phải hơi quá đáng rồi sao?

 

“Không thỏa đáng à? Thế lúc Dược Vương Cốc cấm vận tập đoàn Vy Nhan chúng tôi, có phải anh cũng nghĩ không thỏa đáng không?”

 

Khương Vy Nhan đanh thép hỏi ngược lại.

 

Phóng viên đó nghẹn họng, như thể Dược Vương Cốc cấm vận một công ty nhỏ là chuyện rất bình thường trong mắt mọi người.

 

“Tổng giám đốc Khương, công ty chúng tôi lập tức chấm dứt mọi hợp tác với Dược Vương Cốc, mong cô có thể khoan dung với chúng tôi”.

 

Ông chủ tập đoàn y dược Kiện Nhân đứng bật dậy rồi chạy đến trước bục phát biểu cầu xin.

 

Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn họ, sau đó lấy một tập báo trong túi xách ra nói: “Chiều hôm qua tôi đã cho đăng lên báo rồi, trừ khi Thất trưởng lão của Dược Vương Cốc quỳ trước cửa công ty tôi cúi đầu xin lỗi”.

 

“Các công ty y dược từng hợp tác với công ty Vy Nhan quỳ ở trước cửa công ty, nếu không thì sẽ không tha thứ”.

 

Bốn chữ cuối cùng khiến nhiều ông chủ tập đoàn y dược ở đó choáng váng.

 

Thất trưởng lão lại nôn ra máu, đôi mắt chứa đầy thù hận nhìn Khương Vy Nhan.

 

“Mau lên, truyền thêm ít máu cho vị này”.

 

Một nhân viên chỉ vào Thất trưởng lão.

 

Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi mà ông lão này đã nôn ra máu hai lần, nếu không truyền thêm máu vào thì sẽ hộc máu chết tại chỗ mất.

 

Vài nhân viên cưỡng ép đưa Thất trưởng lão ra ngoài.

 

Cả quá trình ký kết hợp đồng kéo dài một tiếng đồng hồ mới thông báo kết thúc.

 

Đợi phóng viên và các ông chủ tập đoàn y dược đi hết, cả người Khương Vy Nhan mềm nhũn suýt nữa ngã khuỵu trên ghế.

 

Cảnh tượng lúc nãy quả thật khiến cô rất căng thẳng.

 

Đối mặt với câu chất vấn của phóng viên, Khương Vy Nhan gần như lấy hết can đảm mới có thể nói được mấy lời đó.

 

Leslie Chen cũng lau mồ hôi lạnh trên trán.

 

Mấy lời đáp trả lại Thất trưởng lão đều do anh ta nhất thời bịa ra.

 

Cũng may anh ta nắm bắt được điểm liên quan đến báo cáo thử nghiệm lâm sàng.

 

Nếu không lời nói dối này sẽ rất khó xử lý sao cho ổn trước mặt nhiều phóng viên như thế.

 

“Vy Nhan, em không sao chứ?”

 

Tay Tiêu Chính Văn vỗ nhẹ lên vai Khương Vy Nhan.

 

Khương Vy Nhan khẽ run rẩy, dường như có một dòng nước ấm dọc theo bàn tay Tiêu Chính Văn chảy vào người cô.

 

“Nhiều người quá, lúc nãy làm em sợ chết mất!”

 

Mặc dù đây không phải là lần đầu Khương Vy Nhan đối mặt với phóng viên, nhưng lại là lần đầu đối mặt với thái độ cứng rắn như vậy.

 

“Có đi thì phải có lại, nếu họ có thể cấm vận chúng ta thì chúng ta cũng có thể ngăn chặn sự phát triển của bọn họ, thế thường luôn có sự thay đổi”.

 

Tiêu Chính Văn cười nói.

Đọc truyện chữ Full