TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1116

Chương 1116 Giận đến mức sắp nôn ra máu

Ngay lập tức, hắn nhìn chằm chằm bản báo cáo quân sự vừa mới rơi dưới đất: “Lúc này, quân Bắc Lương đang bị quân địch bao vây khắp nơi, người nào có thể làm chủ soái, đi cứu viện mới là điều quan trọng!”

 

“Thiên Tử, tôi cho rằng, chỉ có thể mời vua Bắc Lương xuất chinh lần nữa, nếu không, hai trăm nghìn quân Phá Long của Bắc Lương sẽ nguy mất! Quân Phá Long là sư đoàn tinh nhuệ của Hoa Quốc chúng ta, tuyệt đối không thể để mặc như vậy được!”

 

Tả Đình Ngọc khóc sướt mướt, hơn hai trăm nghìn quân Phá Long đã từng một thời không ai địch nổi, đã có bao nhiêu cống hiến to lớn cho Hoa Quốc!

 

Dù anh ta chưa bao giờ đến Bắc Lương cũng không phải là cấp dưới của vua Bắc Lương.

 

Nhưng anh ta biết, nếu quân Phá Long bị tiêu diệt hoàn toàn thì sẽ là một thảm họa khủng khiếp đối với Hoa Quốc!

 

“Ông Lạc, ông cho rằng dùng Tiêu Chính Văn có khả thi không?”

 

Thiên Tử hỏi với vẻ hờ hững.

 

Ông Lạc nheo mắt, lạnh lùng trừng mắt với Tả Đình Ngọc, rồi quay đầu nói với Thiên Tử: “Thiên Tử, sông núi ở Hoa Quốc chúng ta rất rộng lớn, còn Bắc Lương chẳng qua chỉ là một góc nhỏ mà thôi!”

 

“Chẳng lẽ Hoa Quốc chúng ta không thể chiến đấu nếu không có quân Bắc Lương sao? Tôi không cho rằng như vậy! Hay là, chúng ta có thể dựa vào địa thế để chiến đấu, quân địch đường xa khó tránh mệt mỏi! Đến lúc đó, tôi sẽ tập hợp lực lượng vượt trội, dễ dàng quét sạch quân địch!”

 

“Huống hồ, quân địch chỉ có vỏn vẹn hai trăm nghìn người, vả lại còn là liên quân của năm quốc gia, không thể thống nhất chỉ huy, điều động, đó là một bất lợi lớn. Nếu đối phương dám đơn độc tiến sâu vào thì chẳng khác nào tự tìm đường chết!”

 

Ông Lạc nói năng hùng hồn, suýt chút nữa ngay cả bản thân ông ta cũng tin vào điều đó!

 

“Ông Lạc, nếu vứt bỏ hai trăm nghìn quân Bắc Lương, tôi hỏi ông, còn có lực lượng mạnh mẽ nào khác có thể dễ dàng quét sạch quân địch như lời ông vừa nói?”

 

Tả Đình Ngọc giận đến mức sắp nôn ra máu.

 

Quân Phá Long là linh hồn của quân đội Hoa Quốc, tuyệt đối không thể bị đánh bại chứ đừng nói là bị bao vây tiêu diệt!

 

Nếu không, thì làm gì có chuyện không có đội quân nào dám xưng là mạnh hơn quân Phá Long?

 

Đến lúc đó, lòng quân sẽ hoang mang và tinh thần chiến đấu của binh lính sẽ đi xuống!

 

Đừng nói là quét sạch quân địch, chỉ cần không bị người ta giẫm nát thì đã nên thắp hương mà cảm ơn trời đất rồi!

 

“Khắp các chiến khu, có nơi nào là không có binh lính? Tả Đình Ngọc, có phải cậu đã nhận được lợi ích gì từ vua Bắc Lương rồi không?”

 

Ông Lạc bất ngờ hắt một chậu nước bẩn lớn.

 

Tả Đình Ngọc tức giận suýt ngất tại chỗ!

 

Anh ta đường đường là tổng chỉ huy quân đội trước đại điện, chỉ riêng bổng lộc từ quốc gia, mỗi năm đã có mấy chục triệu tệ, còn cần phải nhận lợi ích từ vua Bắc Lương sao?

 

“Thiên Tử, cậu đã bao giờ nghe chuyện về Đa Nhĩ Cổn chưa? Đã từng đọc chuyện về binh biến Trần Kiều chưa? Từ xưa đến nay, vua yếu thần mạnh chính là điều cấm kỵ, vua Bắc Lương là người có uy tín cao trong quân đội, nếu để hắn dẫn quân quét sạch liên quân năm quốc gia, hậu quả…”

 

Nói đến đây, ông Lạc đột nhiên không nói tiếp nữa.

 

“Ông… Ông… tên giặc nhà ông…”

 

Tả Đình Ngọc tức giận thở hổn hển, thậm chí còn mắng chửi ông Lạc ngay trước mặt Thiên Tử.

 

Cứu binh như cứu hỏa!

 

Tình hình chiến sự trước mắt đang thay đổi chóng mặt, ông Lạc này thì lại hay quá, chỉ muốn giở thủ đoạn hèn hạ, chĩa thẳng đại bác vào người phe mình!

 

Cho dù ông Lạc có hận vua Bắc Lương thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thừa cơ hãm hại vào lúc này được!

 

Như vậy là bỏ bê việc nước không quan tâm!

 

“Truyền lệnh của tôi, điều động cảnh vệ quân đang đóng giữ ở Long Kinh, lập tức tham chiến, cố gắng hết sức xoay chuyển tình thế thất bại, lập lại nền hòa bình cho đất nước!”

 

Thiên Tử hờ hững nói.

 

“Vâng!”

 

Ông Lạc vội vàng chắp tay, sau đó bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

 

“Thiên Tử! Không thể làm vậy! Nếu mất Bắc Lương, thủ đô sẽ phải đối mặt với hai trăm nghìn quân địch, đến lúc đó, quân địch vây thành, tôi…”

 

“Ồ?”

Đọc truyện chữ Full