TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1134

Chương 1134 Một đêm yên tĩnh.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, hai trăm nghìn quân Phá Long đã sẵn sàng lên đường.

Vết thương của đám người Long Nhất đã được cải thiện đáng kể sau khi sử dụng loại thuốc trị vết thương đặc chế của Tiêu Chính Văn.

Ngoại trừ Long Tam vì bị thương quá nặng vẫn không thể nhúc nhích, những người khác ít nhất cũng đã miễn cưỡng đi lại được.

“Long Nhất, mấy người các anh hãy chăm sóc bản thân và bảo vệ Long Tam thật tốt! Tiếp theo, nhiệm vụ quan trọng nhất của các anh là dưỡng thương, để có thể giáng cho kẻ địch một đòn chí mạng trong trận quyết chiến sau này!”

Trước khi xuất phát, Tiêu Chính Văn nói với đám người Long Nhất.

“Chủ soái, chúng tôi cũng có thể ra trận!”

“Đúng vậy, vết thương nhỏ trên người của chúng tôi không là gì cả!”

“Chủ soái, hãy để chúng tôi được như những người khác, cầm vũ khí lên để giết kẻ thù!”

Đám người Long Nhất lần lượt xin được ra trận!

Nhìn thấy những người vô tội ở trong thành Cẩm Quan bị giết chết, trong lòng đám người Long Nhất cũng uất nghẹn!

Tiêu Chính Văn lắc đầu nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất của anh bây giờ chính là dưỡng thương! Trận chiến cam go thật sự còn ở phía sau!”

“Chủ soái…”

Đám người Long Nhất vẫn còn muốn xin ra trận, nhưng lại bị Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời.

“Hoa Hồng Đỏ, cô hãy dẫn một trăm nghìn quân đi vòng đến phía tây bắc của Vũ Quan và mai phục ở dãy núi Bình Hành, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để kẻ thù phát hiện được hành tung của quân ta!”

“Các binh sĩ còn lại, hãy theo tôi tiến đánh Vũ Quan! Mọi người nhớ kỹ, mang theo đủ lương thực, hành quân bí mật, không được để quân địch phát hiện tuyến đường hành động của quân ta!”

Tiêu Chính Văn lớn tiếng tuyên bố.

“Rõ!”

Hai trăm nghìn quân Phá Long hùng hổ ra khỏi thành Cẩm Quan, rẽ vào đường nhỏ, tiến thẳng vào rừng.

Từ hai con đường phía Đông và phía Tây đánh thẳng về hướng Vũ Quan.

Mặc dù Cẩm Quan đã trở thành một thành trống, nhưng liên quân năm quốc gia vẫn thận trọng, không dám tùy tiện tiến quân.

Mãi đến chạng vạng ngày hôm đó, một toán quân nhỏ mới tiến vào thành Cẩm Quan.

Chỉ là lúc này tòa thành đã trống không, ngay cả một bóng lính canh cũng không thấy.

Sau khi bàn bạc xong, tổng bộ liên minh năm quốc gia cuối cùng đã xác nhận đây chỉ là sự vùng vẫy cuối cùng của quân Phá Long, chỉ để chiếm lấy gạo và vật tư của quân đội.

Nhưng lúc này, đã có hai đội quân, lặng lẽ đi vòng qua cứ điểm của liên minh năm quốc gia, với tốc độ cực nhanh, bao vây Vũ Quan từ cả hai phía Đông và Tây.

Tướng giữ thành Vũ Quan là Timur – long soái cấp năm sao của nước Tây Hoa.

Lúc này, hắn nghiễm nghiên không biết thần chết sắp giáng xuống đầu mình.

Bởi vì từ nhỏ hắn đã sống trên thảo nguyên, nên hắn đặc biệt thích ăn thịt cừu nướng, lúc này, hắn đang ở trong doanh trại, vừa ăn thịt cừu nướng vừa lên kế hoạch sẽ đi đến đâu để giành lấy chút công lao sau khi đám người Mars chiếm được Long Kinh.

“Chủ soái, nguyên soái Mars đã ra lệnh bất kỳ ai cũng không được uống rượu trong quân đội. Đêm hôm trước, những người bảo vệ Cẩm Quan có lẽ bởi vì uống rượu nên đã để mất thành!”

Một phó tướng bước tới khuyên nhủ.

Timur quay đầu liếc nhìn phó tướng rồi cười khẩy: “Mars xưa nay vẫn nhát như thỏ đế, Cẩm Quan bị mất, đó là bởi vì ở nơi đó quá gần quân Phá Long, hai trăm nghìn đánh với mười nghìn, không có lý do gì để không mất cả!”

“Vũ Quan có ba mươi nghìn quân, hơn nữa, cách Cẩm Quan đến hơn một trăm kilomet, lẽ nào bọn chúng có thể mọc cánh hay sao?”

Timur thậm chí còn không thèm bận tâm đến mệnh lệnh của quân đội, hắn tiện tay nâng bầu rượu, rồi uống thêm một ngụm rượu sữa ngựa.

Mãi tới tận khuya, Timur đã say khướt, nửa con dê nướng chưa ăn xong vẫn còn trên đống lửa, mấy binh lính thân cận ở một bên cũng lười biếng ngáp ngắn ngáp dài.

“Chủ soái, buổi tối trời lạnh, anh về lều trại nghỉ ngơi đi!”

Một tên lính thân cận tiến tới, đỡ Timur dậy và nói.

Timur miễn cưỡng mở đôi mắt say mèm, ngáp to rồi gật đầu nói: “Được, về, quay về lều! Nửa con dê này thưởng cho mấy người đó, còn cả đống rượu kia nữa!”

Nói xong, Timur được hai binh lính thân cận đỡ vào trong lều lớn.

Vào lúc này, trên đầu tường thành Vũ Quan chỉ có mấy chục binh lính vừa ngáp vừa đi tuần tra qua lại.

Theo bọn chúng, ngọn lửa chiến trận sẽ không lan tới chỗ bọn chúng trong thời gian ngắn như vậy được.

Đội quân Phá Long đã chiếm đóng được Cẩm Quan thì mục tiêu kế tiếp cũng là mục tiêu tốt nhất hẳn phải là Tán Quan!

Đọc truyện chữ Full