TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1162

Chương 1162 sẽ cho chúng đói mười ngày luôn”

Dứt lời, Đông Phương Viêm hất ly rượu vang lên mặt Khương Vy Nhan.

“Chẳng phải các anh đã nói sẽ không làm gì sếp Khương sao? Các anh… các anh nói không giữ lời”.

Tô Tĩnh bị trói bên cạnh hét đến khan cả cổ.

Đông Phương Viêm lạnh lùng cười nói: “Giữ lời? Thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền? Nói thật cho cô biết, không chỉ cô ta chết mà cô và cả người nhà của cô cũng sẽ chết”.

“Ông đây phải khiến từng người các cô sống không bằng chết, sau đó phanh thây các cô thành nghìn mảnh”.

Đông Phương Viêm sờ ống tay trống không trên cánh tay trái, gương mặt hiện lên vẻ hung ác.

Khương Vy Nhan nhắm chặt mắt lại, không nói một tiếng.

Cô không ngờ mình lại bị Tô Tĩnh gạt vào bẫy của Đông Phương Viêm.

Ba ngày trước, Tô Tĩnh bỗng nói mẹ mình bị bệnh, hơn nữa bố cô ta không ở Giang Trung, muốn Khương Vy Nhan lái xe đưa cô ta đến thị trấn Lệ Sơn.

Dù sao từ khi cô thành lập công ty đến nay, Tô Tĩnh vẫn luôn đi theo cô.

Hơn nữa hai người rất hợp nhau, thân thiết như chị em.

Lúc đó Khương Vy Nhan không nghĩ nhiều bèn lái đến thị trấn Lệ Sơn theo chỉ dẫn của Tô Tĩnh.

Nhưng chào đón hai người không phải là người nhà Tô Tĩnh mà lại là Đông Phương Viêm.

Lúc nhìn thấy Đông Phương Viêm và một ông lão xuất hiện, Khương Vy Nhan mới biết mình đã bị trúng kế.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, muốn chạy cũng không kịp nữa.

Không để Khương Vy Nhan kịp quay đầu xe lại, chiếc xe đã bị ông lão đứng cạnh Đông Phương Viêm cưỡng ép dừng lại, Đông Phương Viêm kéo Khương Vy Nhan xuống xe.

Sơn trại hiện giờ nhốt Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh này đã bị bỏ trống từ lâu.

Lúc này cả sơn trại đã bị sư môn Thiên Kiếm Tông của Đông Phương Viêm chiếm giữ.

Ông lão đó chính là sư phụ của Đông Phương Viêm, cũng là chưởng giáo Độ Thiên Chân Nhân của Thiên Kiếm Tông.

Sau khi Đông Phương Viêm bị Tiêu Chính Văn chém đứt một cánh tay, hắn lập tức kể lại chuyện này với sư phụ của mình.

Nghe nói đệ tử mình yêu thương bị chém đứt một cánh tay, Độ Thiên Chân Nhân cực kỳ tức giận, lập tức dẫn bốn đệ tử xuống núi đi báo thù cho đệ tử.

Mặc dù nói là Đông Phương Viêm bắt cóc Khương Vy Nhan nhưng dù sao Độ Thiên Chân Nhân vẫn là một người tu hành, Đông Phương Viêm không dám làm gì quá khích trước mặt Độ Thiên Chân Nhân.

Báo thù thì báo thù nhưng Độ Thiên Chân Nhân vẫn cấm đệ tử của mình làm nhục phụ nữ.

Vì thế Khương Vy Nhan mới thoát được nanh vuốt của tên háo sắc Đông Phương Viêm.

Lúc này Đông Phương Viêm chỉ có thể dùng cách này để xả cơn giận của mình.

“Sư đệ, tại sao lại phải tức giận với phụ nữ? Có cần cử một người đến Giang Trung báo cho tên Tiêu Chính Văn kia không? Cứ vật vã chờ đợi thế này cũng không phải là cách”.

Một sư huynh của Đông Phương Viêm đi vào phòng nhìn Khương Vy Nhan và Tô Tĩnh nói.

“Hừ! Một ngày Tiêu Chính Văn không tìm đến tận cửa thì tôi sẽ cho hai cô gái này đói một ngày, mười ngày không đến thì sẽ cho chúng đói mười ngày luôn”.

Đọc truyện chữ Full