TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1171

Chương 1171 Cái quái gì vậy?

Ngay cả Độ Thiên Chân Nhân cũng không dám tin tất cả những điều này là sự thật!

“Sư phụ, giết hắn đi!”

Đông Phương Viêm đột nhiên nhảy ra từ bên cạnh, chỉ vào Tiêu Chính Văn và hét lớn.

Tiếng gào thét của Đông Phương Viêm khiến Độ Thiên Chân Nhân đang bàng hoàng lập tức định thần lại, kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn Tiêu Chính Văn và nói: “Tiêu Chính Văn, cậu khá lắm! Cả Hoa Quốc này, người có thể tránh được đòn này của tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay!”

“Nhưng tiếp theo cậu sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu!”

Dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân lại giơ kiếm trong tay lên.

Đột nhiên, không khí trong phạm vi mấy kilomet xung quanh bỗng như bị hút cạn, ngay cả khoảng không trước mặt Tiêu Chính Văn dường như cũng nổi lên gợn sóng.

Cùng lúc đó, trong không trung, vô số đám mây tụ lại một chỗ, sau lưng Độ Thiên Chân Nhân xuất hiện một kiếm ảnh cực lớn.

Thân kiếm của kiếm ảnh đó cao khoảng mấy chục mét, tạo cho người khác cảm giác chấn động.

Trong không trung những đám mây liên tục tụ lại, kiếm ảnh dày đặc ẩn hiện trong đám mây.

Tiêu Chính Văn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn kiếm ảnh đó, miễn cưỡng nở nụ cười: “Kết tụ kiếm thành ảo ảnh, quả nhiên là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao mới có thể có khả năng này. Ông cũng khá lắm”.

Thật ra kiếm ảnh này hoàn toàn khác với lưới kiếm lúc nãy.

Sát khí đó tựa như ý chí của trời đất.

Thanh kiếm giống như một thanh Thiên Kiếm, một khi treo lên cao trong không trung là như muốn chém đứt hết tất cả mọi thứ.

“Cậu có biết uy lực của thanh kiếm này như thế nào không? Cậu nên cảm thấy vinh hạnh vì được chết dưới lưỡi kiếm của tôi”.

Độ Thiên Chân Nhân vừa nói vừa giơ tay lên hạ kiếm xuống.

Kiếm ảnh đó cũng như một thanh Thiên Kiếm chém từ không trung xuống.

Trên sườn núi, những cây cao hơn một chút đều bị quật ngã.

Một áp lực cực lớn lập tức bao phủ lấy Tiêu Chính Văn.

“Cũng tốt, nếu đã không thể tránh thì cứ đánh thôi!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn làm theo Độ Thiên Chân Nhân vung tay giơ con dao quân đội năm cạnh lên.

“Xoẹt!”

Ngay sau đó xảy ra một cảnh tượng không ai ngờ đến, rất nhiều con dao quân đội năm cạnh cùng xuất hiện trong không trung khiến Độ Thiên Chân Nhân cũng hoảng hốt.

Cái quái gì vậy?

Đây chẳng phải là tuyệt kỹ thành danh của mình sao?

Tiêu Chính Văn chỉ mới nhìn một lần đã có thể vận dụng được rồi sao?

Chết tiệt!

Lúc này Độ Thiên Chân Nhân hơi đố kỵ với tài năng thiên phú của Tiêu Chính Văn.

Nếu có thể có một nửa tài năng thiên phú của Tiêu Chính Văn thì cụ ta nhất định có thể tiến thêm một bậc nữa.

Chắc chắn sẽ không dừng bước ở cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.

“Ông có thấy quen mắt không? Tiếc là cách dùng của ông không đủ, không biết tôi sửa lại thế này ông có giác ngộ ra được không?”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn thầm ngưng tụ sức mạnh của mình, vô số con dao quân đội năm cạnh bỗng tụ lại một chỗ, luồng sức mạnh cực lớn như thần tiên từ trên trời xuống đang kết tụ lại trên con dao quân đội năm cạnh.

Tiêu Chính Văn gầm lên một tiếng, con dao quân đội năm cạnh bay về phía thanh kiếm cực lớn cao mấy chục mét đó.

Độ Thiên Chân Nhân không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám cứng rắn đỡ lại nhát kiếm chí mạng của cụ ta.

Phải biết rằng đòn tấn công này không chỉ có uy thế đáng kinh ngạc mà trong đó còn ẩn chứa sức mạnh không khí cực lớn.

Nếu cứng rắn phản đòn thì đồng nghĩa với việc đang chống đối lại tự nhiên, chống đối lại trời đất.

Trừ khi Tiêu Chính Văn cũng đạt tới cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, nếu không Tiêu Chính Văn làm thế là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Đọc truyện chữ Full