TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1197

Chương 1197 Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.

Tiêu Chính Văn nhíu mày suy tư hồi lâu, khẽ gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, bọn họ vẫn luôn ở gần khu vực Thương Lĩnh à?”

 

Thương Lĩnh nằm ở vùng núi sâu, phía lân cận gần như rất hiếm khi có dấu chân người đặt tới.

 

Mà mộ lớn của vua Tần sớm đã được nhận định rằng nằm ở Lệ Sơn!

 

Nếu như bọn họ đi tìm kiếm những thứ liên quan đến vua Tần hay di tích của nhà Tần thì nên tới Lệ Sơn chứ không phải Thương Lĩnh.

 

Vậy chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là tin tình báo của Long Ngao có nhầm lẫn, hoặc là phiên dịch có một số sai sót.

 

Khả năng còn lại là Tổ Long còn có ở nơi khác.

 

Dù gì thứ mà nhà họ Âm Dương được thừa kế cũng là thuật âm dương được truyền lại từ đời xưa.

 

Mà thuật âm dương đã trở nên rất phổ biến trước cả thời vua Tần, Tổ Long được ghi chép lại trong sử sách tuyệt đối không phải là vua Tần mà người đời sau lý giải!

 

“Đúng, đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa rời đi”.

 

Long Ngao nghiêm túc nói.

 

“Được, đợi tôi ở đó, đêm nay chúng ta sẽ tới Thương Lĩnh trước!”

 

Tiêu Chính Văn đặt điện thoại xuống, vội vàng gấp gọn mạnh giấy cũ của cuốn Thiên Sơn Thư Lục rồi lại gọi điện thoại cho Long Nguyệt bảo cô ấy âm thầm cử người tới bảo vệ Khương Vy Nhan.

 

 

 

Trong vô thức Tiêu Chính Văn mơ hồ cảm nhận được có vẻ như Thương Lĩnh chôn giấu một bí mật rất lớn.

 

Ngay cả anh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi và bất an khi nghe đến hai chữ Thương Lĩnh này.

 

Vì thế Tiêu Chính Văn phải đến đó để tìm hiểu rốt cuộc là thế nào.

 

Sau khi dặn dò Khương Vy Nhan vài câu, Tiêu Chính Văn mới lên máy bay bay đến Thương Lĩnh.

 

Thương Lĩnh chỉ là một ngọn núi hoang dã, đến nay vẫn chưa được khai phá nên Tiêu Chính Văn chỉ có thể đáp máy bay ở thành phố Giang Hải, sau đó liên lạc với Long Ngao.

 

Không lâu sau, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn.

 

Cửa xe hạ xuống, Long Ngao thò đầu ra nói với Tiêu Chính Văn: “Long Vương lên xe đi!”

 

Tiêu Chính Văn mở cửa xe ra ngồi vào trong, Long Ngao lập tức khởi động xe.

 

“Long Vương, tình hình bên Thương Lĩnh hơi lạ, nhiều anh em của chúng ta vào Thương Lĩnh đều bị lạc không rõ lý do, thậm chí có người còn mất tích khoảng một tuần sau mới xuất hiện ở nơi cách đó năm mươi kilomet”.

 

“Tôi không kịp nói cụ thể những chi tiết này với anh qua điện thoại, nhưng cũng may không có ai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn”.

 

Long Ngao nhíu mày nói.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện giống như vậy.

Đọc truyện chữ Full