TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 1253

Chương 1253 Mặt của tôi… răng của tôi…”

 

Ngay lập tức, đám người như bùng nổ!

 

Trên mạng cũng bùng nổ theo!

 

 

Hội trưởng Lý sợ khiếp vía, sắc mặt biến đổi, lập tức phẫn nộ phản bác: “Nói láo! Rõ ràng là đang nói linh tinh, ngậm máu phun người! Tôi là hội trưởng của hiệp hội y dược Giang Trung, sao có thể làm ra những chuyện như thế chứ?”

 

“Tiêu Chính Văn! Nhất định là cậu! Là cậu ép ông ta hãm hại tôi như vậy!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung tay ném người đàn ông trung niên đó xuống đất, sau đó chắp tay sau lưng nhìn hội trưởng Lý bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Hội trưởng Lý, vẫn là câu hỏi cũ, tôi chỉ nói một lần! Tôi cũng cho ông một cơ hội! Là ai sai khiến ông?”

 

 

Hội trưởng Lý sững sờ, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tiêu Chính Văn, đột nhiên cảm thấy giống như đang bị thần chết nhìn chằm chằm, dựng hết cả tóc gáy!

 

Ông ta vội vàng bác bỏ: “Cậu… cậu đang nói gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì hết!”

 

“Nghe không hiểu sao? Vậy để tôi giúp hội trưởng Lý nhớ lại nhé”.

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt sắc lạnh, giơ tay giáng một bạt tai lên mặt hội trưởng Lý!

 

Bốp!

 

Cú tát này dùng lực rất mạnh, đánh hội trưởng Lý bay lên cao hai mét, xoay mấy vòng trên không trung rồi mới rơi xuống mặt đất!

 

“A a a! Mặt của tôi… răng của tôi…”

 

Hội trưởng Lý ngã trên mặt đất, ôm lấy mặt của mình, khắp miệng toàn là máu, ông ta nhổ ra mấy cái răng từ trong miệng, nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, gào lên: “Mọi người nhìn đi, tên Tiêu Chính Văn này muốn giết người để diệt khẩu! Phóng viên, mau chụp lại đi! Chụp lại đi! Đây chính là chứng cứ đó!”

 

Đám phóng viên đó đã sững sờ từ lâu.

 

Bọn họ vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Chính Văn đã sải bước tiến lên trước, giơ chân giẫm mạnh lên ngực hội trưởng Lý!

 

Rắc vài tiếng!

 

Tựa như tiếng xương sườn đứt gãy, vô cùng rõ ràng, hết sức chói tai, khiến người ta vô cùng khiếp sợ!

 

Mấy trăm người đang đứng xem xung quanh và mấy chục phóng viên đều run lên lẩy bẩy, cảm thấy tóc gáy đang dựng đứng hết cả lên.

 

Chuyện này… chuyện này quá hống hách rồi, quá bá đạo!

 

Không nói lời nào đã giẫm gãy xương sườn của đối phương luôn sao?

 

Lúc đó!

 

Hội trưởng Lý phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết!

 

“Á á! Đau đau đau! Chết mất thôi chết mất thôi! Xương sườn của tôi…”

 

Hội trưởng Lý gào khóc không ngừng, sắc mặt đỏ bừng, liên tục phun ra máu.

 

Còn Tiêu Chính Văn nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng liếc xéo hội trưởng Lý, hỏi: “Hội trưởng Lý, bây giờ ông đã nghe rõ hay chưa? Là ai đứng phía sau sai khiến ông vu cáo hãm hại tập đoàn Vy Nhan của chúng tôi?”

 

Hội trưởng Lý đau tới mức mỗi một tế bào da thịt trên cơ thể đều đang phát run!

 

Nghe thấy câu hỏi của Tiêu Chính Văn, ông ta lên tiếng: “Không có ai sai bảo tôi… là thuốc của tập đoàn Vy Nhan có vấn đề… Tiêu Chính Văn, cậu đang muốn vu oan giáng hoạ đấy à? Cậu nhìn cho kỹ đi, bây giờ đang phát sóng trực tiếp, mấy triệu người dân Giang Trung đều đang xem đấy!”

Đọc truyện chữ Full