Chương 1392
Cơ thể Tiêu Chính Văn cũng dịch chuyển theo.
Không gian căn phòng này khá nhỏ hẹp, cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn.
Đối phương tấn công cùng lúc từ ba hướng khác nhau, không gian dịch chuyển của Tiêu Chính Văn càng bị hạn chế.
Hơn nữa anh cũng không thể sử dụng chiêu thức Du Long Bộ trong Thiên Sơn Thư Lục được.
Chỉ cần mất tập trung thì sẽ bị tấn công từ phía sau.
Sau khi né được mấy đòn tấn công của Karle và Rode, Tiêu Chính Văn định lui về cạnh cửa sổ.
Cùng lúc La Hải Bằng đánh một đòn tới, Tiêu Chính Văn giơ một cánh tay đè lên nắm đấm của La Hải Bằng.
Hơn nữa cơ thể anh hơi ngã về sau, mượn lực cú đấm của La Hải Bằng phá cửa sổ để nhảy xuống sân.
Khoảnh khắc Tiêu Chính Văn đáp đất, xung quanh lập tức trở nên tối đen.
Màu đen này khác hoàn toàn với sắc đen trong đêm tối, tối đen như mực hoàn toàn không thấy gì.
Ngay lúc chạm chân xuống đất, Tiêu Chính Văn lập tức nhận ra trong sân cũng có trận pháp.
Mặc dù trận pháp này không làm giảm sức mạnh của đối thủ bằng trận pháp Tiêu Chính Văn đã bày bố trước đó.
Nhưng trong trận pháp, trước mặt Tiêu Chính Văn chỉ còn một màu đen, còn đối phương lại nhìn thấy Tiêu Chính Văn rất rõ ràng.
Điều này có nghĩa là địch ở ngoài sáng, anh ở trong tối.
Thấy Tiêu Chính Văn lùi về trong sân, Karle nhếch môi nở nụ cười.
Quả nhiên như hắn dự đoán, Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chọn đấu với ba người họ ở trong sân.
“Hắn trúng kế rồi!”
Ánh mắt Karle lóe lên tia sáng.
Cũng may Karle đã từng học trận pháp này của Âm Dương Tôn, chứ nếu không ba người họ cũng không có nhiều lợi thế khi đánh với Tiêu Chính Văn trên khoảng đất trống.
Theo tư liệu trước đó, thực lực của Tiêu Chính Văn chỉ là Thiên Vương một sao, nhưng chính thức đánh với anh, họ mới nhận ra sức mạnh của Tiêu Chính Văn lại không hề thua kém gì cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao.
Đánh với người cùng cấp bậc, nhất là đối thủ có nhiều thủ đoạn như Tiêu Chính Văn lại càng khó bắt được nhược điểm.
Nhưng tình hình hiện giờ lại cực kỳ bất lợi với Tiêu Chính Văn.
Karle vừa dứt lời, Rode ném ba bó rơm đã chuẩn bị sẵn xuống dưới.
“Bịch bịch bịch!”
Ba âm thanh trầm đục vang lên, Tiêu Chính Văn cảnh giác chuyển tầm mắt sang ba hướng phát ra ba tiếng vang đó.
Nhìn thấy hành động của Tiêu Chính Văn, Karle nở nụ cười nham hiểm, con dao ngắn màu đen trong tay chĩa vào Tiêu Chính Văn nói: “Chính là lúc này, ngày chết của Tiêu Chính Văn đến rồi! Giết hắn!”